ngồi trong xe...chỉ 2 con người...em lặng nghe tiếng nhạc nhẹ nhàng và cả hơi thở thật đều của anh...
hơi ấm truyền từ đôi bàn tay...
những ngày trước em cuống cuồng bảo anh đừng cầm vôlăng 1 tay như vậy, nó làm em cảm thấy k0 an toàn...
nhưng hôm nay em cũng chẳng còn để ý nữa
nhìn ra ngoài cửa xe... đường phố tấp nập wá,
xe loang loáng lướt wa
người loang loáng đi wa...
những đôi tình nhân đưa nhau đi cười khúc khích...
...
con người thật lạ ...
có những thứ chưa có thì ng ta quý còn những thứ ta đang có trong hiện tại thì nhiều khi lại nghĩ việc nó luôn bên cạnh ta là lẽ bình thường ...nên bắt đầu mải mê chạy theo những điều phù phiếm khác, bắt đầu để những thứ ta đã từng nâng niu trân trọng dần nhạt nhòa... và em ngốc nghếch như thế

còn anh , vì sao anh lại im lặng ??? em biết em đã làm anh buồn thêm khi mà anh đang có quá nhiều nỗi đau như vậy.... nhưng em không muốn anh chịu đựng nỗi đau chỉ riêng mình...
muốn nói điều gì đó...
Nhưng ...Em lại lo và sợ lắm
em biết rằng anh luôn cố giấu vì sợ em lo ...đã thương anh thật nhiều, đôi lúc chỉ muốn ôm anh thật chặt, chia sẻ cùng anh ... nhưng...
em đang tự chất vấn và tự hỏi lòng về tình cảm của chính mình ...
những ngón tay ngại ngùng ...
Mọi cảm xúc trong em dường như phai nhạt dần...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét