Thứ Ba, 6 tháng 1, 2009

Lòng người là giấy...



~~~> [ No Games ] - Stevie


Lòng người ta là giấy, chứ không phải vàng đá...


Vì là
giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại
thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và
nên làm là chúng ta phải nâng niu, giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của
cuộc đời?


Tôi
muốn được kể một câu chuyện:


Chuyện
xưa kể rằng, có một đạo sĩ nổi tiếng thần thông, trong một lần ngao du sơn
thuỷ, thấy một phụ nữ đang quỳ bên một ngôi mộ mới, vừa khóc vừa quạt. Lấy làm
lạ, đạo sĩ kia mới đến hỏi sự tình. Mới hay rằng, người dưới mộ là người chồng
vừa khuất của thiếu phụ.


Ngán
thay, trước khi chết có trăng trối lại rằng đến khi mộ khô thì người vợ trẻ hãy
tái giá. Người thiếu phụ vì thế mới ở đây, quạt cho mộ nhanh khô. Người đạo sĩ
động lòng, mới hoá phép giúp cho thiếu phụ, ngôi mộ thoắt cái đã khô như những
ngôi mộ cũ. Người thiếu phụ vui vẻ cảm ơn đạo sĩ để về nhà, nơi người tình mới
của mình mong đợi.


Người
đạo sĩ về nhà, đem chuyện kể với vợ của mình. Vợ của đạo sĩ chê cười người đàn
bà kia thật bạc tình. Được một thời gian, bỗng dưng người đạo sĩ mắc phải bạo
bệnh, liệt giường và tạ thế. Trước khi nhắm mắt mới trăng trối lại rằng hãy giữ
quan tài đủ 7x7 là 49 ngày rồi hãy an táng. Người vợ khóc vâng lời.


Một
ngày kia, có một người xưng là học trò đến xin ở lại chịu tang người đạo sĩ.
Dung mạo người học trò thật khôi ngô tuấn tú. Thế rồi, chỉ 3 ngày sau, người vợ
đạo sĩ đã ăn nằm với người học trò.


Thế
rồi được 7 ngày sau, người học trò lăn ra ốm. Bệnh ngày một nặng. Mới nói với
người vợ đạo sĩ rằng, ta mắc phải bạo bệnh, chỉ có ăn óc người mới khỏi được.
Người vợ liền lấy vồ, bật nắp quan tài định đập vỡ đầu xác chết để lấy óc cho
nhân tình ăn.


Nào
ngờ, vừa bật nắp quan tài thì vị đạo sĩ tỉnh lại. Người thiếu phụ quay lại thì
chàng trai trẻ đã biến mất tự khi nào. Mới hay, đó là do phép thuật phân thân
của người đạo sĩ cao tay. Người vợ xấu hổ quá, mới tự tử mà chết.


Người
đạo sĩ đó là Trang Chu (còn gọi là Trang Tử), cũng là một hiền triết của Phương
Đông chúng ta. Câu chuyện đó, câu chuyện “vợ thầy Trang Chu” lưu truyền gần 2000
năm để chê cười cái gọi là “lòng dạ đàn bà”.


Ngày
nay, lại có chuyện anh đảng viên nọ sau khi “hoàn thành kế hoạch” (2 con), mới
giấu vợ đi đình sản. Người vợ thì lại muốn sinh thêm con cho vui cửa vui nhà
nên “tích cực cố gắng” mà mãi không thấy “kết quả”. Người chồng vẫn giấu vợ,
thậm chí bởi vì cái khoản đình sản kia không ảnh hưởng đến khả năng đàn ông của
anh, nên anh lại còn làm ra vẻ tích cực “phụ giúp” vợ mình...


Thế
rồi, một hôm người vợ vui vẻ thông báo những “nỗ lực cố gắng” của 2 vợ chồng đã
có “kết quả tốt đẹp”, cô đã có thai 3 tháng. Choáng váng, nhưng người chồng
giấu đi để đi “kiểm định lại”. Kết quả biểu đồ của anh là 0%... Cuộc tiểu phẫu
đình sản đã thành công tốt đẹp.


Ấy,
cái câu chuyện thời nay cũng đang nói đến cái lòng dạ con người...


Lại có
người lấy email giả, để chính mình chat và “thử lòng” người chồng mà mình hết
mực thương yêu. Để đến khi anh ta trở nên lạnh nhạt tình cảm vì cho rằng người
vợ thiếu tin tưởng tình yêu của mình. Rồi lấy bạn gái của mình để thử chồng...
và rồi rước đau khổ vào mình khi người chồng chẳng “trước sau như một”...


Còn
bao nhiêu câu chuyện trớ trêu nữa mới đủ để chúng ta hiểu rằng, lòng người ta
là giấy, chứ nào đâu phải vàng đá... Vì là giấy, nên sao ta cứ nghĩ là vàng để
đem đi thử lửa? Đến lúc cháy mất rồi lại thất vọng lòng dạ bạc đen? Sao ta
không hiểu rằng, bởi là giấy, nên cái cần và nên làm là chúng ta phải nâng niu,
giữ gìn cho nhau để tránh khỏi nắng mưa của cuộc đời?


Sao ta
không hiểu rằng, bởi là giấy nên đẹp xấu là do ta vẽ nên, tốt lành là do ta
viết nên mà thù hận cũng là do ta đặt bút. Sao ta không viết lời hay, vẽ lấy
bức tranh yên bình để xây dựng, gìn giữ lấy cái hạnh phúc mong manh của gia
đình?


Tôi
chẳng cho cách làm của thầy Trang Chu là hay, tôi chẳng cho người đảng viên kia
là không có lỗi. Tôi cũng chẳng ủng hộ việc thử lòng của các chị thời nay với
email và các phương tiện khác. Thời gian thì trôi đi, nhưng lòng người thì vẫn
vậy thôi, vẫn là giấy... Mà đá cũng mòn, vàng cũng phai, huống hồ là giấy...


Người
ta, cùng là một người, sao có lúc nhân từ đáng yêu, lại có lúc cay nghiệt thế?
Ấy bởi ai cũng có 2 mặt tốt xấu trắng đen lẫn lộn.



những người thề non hẹn biển với nhau, cam kết gắn bó với nhau để xây dựng tổ
ấm của mình, tôi thiết nghĩ việc nên làm là ta mang cái mặt tốt ra để đối đãi
với nhau. Lấy mặt trắng mà đối đãi với nhau (phu phụ tương kính như tân - vợ
chồng kính nhau như khi còn mới). Đó mới là cái kế vạn toàn. Chứ nếu cứ mang
cái mặt trái để đối đãi với nhau, mang cái xấu để dành cho nhau, như thế thì
đồng sàng mà dị mộng, người hiền lành mà đối xử với nhau như trộm cướp. Cái đó
gần với sự tan vỡ lắm.


Ai ơi,
nếu còn thương nhau, chớ có thử lòng nhau. Và hãy hiểu, lòng con người là giấy.
Ai không động lòng trước một cử chỉ ân cần? Ai vô cảm bởi một lời khen? Ai vắng
nhau lâu ngày mà không hề ham muốn? Chẳng phải lòng mình cũng vậy ư? Vậy nên,
nâng niu bao nhiêu vẫn chưa đủ. Một chút nghi kỵ đã là thừa.


[ Đọc được bài báo trên trong blog bạn Phương Hạnh, thấy hay nên post lên đây

http://www.vnexpress.net/GL/Ban-doc-viet/Tam-su/2008/09/3BA06393/ ]

----------------


Ừ thì, là giấy...
Có biết bao nhiêu thứ trong cuộc đời này làm lòng người mù quáng, thay đổi...


Tìm được người yêu mình thật sự
đã khó
Để yêu được họ,rồi chọn đi lựa lại mãi cho đến lúc ra quyết định đi đến hôn
nhân lại càng khó hơn...


Những người không quá vội vàng trong việc quyết định sẽ hiểu rõ hơn ai hết
những khó khăn từ khi yêu cho đến lúc cưới ...để rồi càng trân trọng hơn hạnh
phúc thiên ân đó...

Nếu người đàn ông/ phụ nữ thực sự yêu vợ /chồng mình thì sẽ hoàn toàn tin
tưởng, không dùng phép thử hay đánh đố...vì như thế chỉ làm khổ nhau, làm khổ
mình thêm thôi cứ ích gì...

Nhưng lòng người là giấy...
Có đôi khi chẳng cần phải đem giấy ra đốt thử, chỉ cần gặp môi trường thích hợp
là giấy có thể tự bén lửa cháy...


Nếu có thể yêu nhau đến lúc cưới, thương nhau đến trọn đời chỉ vì những chữ
tình ( tình yêu, tình nghĩa, tình phụ tử, phu thê...) thì thật đáng quý, còn
nếu không thì người đó không còn xứng đáng với tình cảm của đối phương, của 2
người đã vun vén, gìn giữ.Khi đó chẳng cần phải níu kéo làm chi...

Thời đại này, chuyện vợ chồng li dị,gây gổ nhau, phá vỡ hạnh phúc gia đình... chẳng
còn lạ gì, cứ nhan nhản trên báo chí,chứng kiến mãi ngoài đời thực... Họ 1 thời
yêu nhau... đến khi ở cùng thì có bao nhiêu là khó khăn ập đến, chuyện cơm áo
gạo tiền, chuyện gia đình, con cái, cả chuyện người thứ 3 xen vào hạnh phúc lứa
đôi...để rồi quay ra tàn nhẫn, trả thù nhau... viễn cảnh ấy thật xót xa.

Tuy nhiên, khi gia đình gặp chuyện chẳng lành, cũng có những người đàn ông/ phụ
nữ đã cố gắng khéo léo vun vén gìn giữ mong đối phương thay đổi... cả trăm cả
ngàn thì chỉ được vài ba trường hợp được giải quyết ổn thỏa và kết thúc có
hậu...còn lại, giấy đã đen thì tẩy mãi cũng chẳng thể trắng ra được.

Ba bảo, con gái của ba là đứa mạnh mẽ độc lập, cứ chọn lựa kỹ cho mình 1 người
thấy thật sự vừa ý,phù hợp và yêu mình thật lòng để cùng đi đến cuối con đường
... nhưng nếu sau này đó là người không ra gì, không xứng đáng thì cứ mạnh tay
dứt bỏ, chẳng cần phải giữ, phải nuối tiếc.


...Không muốn ba mẹ lo
lắng...Dẫu biết ba mẹ lúc nào cũng luôn đứng bên cạnh mình, ủng hộ mình ...Có
may mắn là từ nhỏ đến lớn được sống trong 1 gia đình hạnh phúc, lúc nào cũng
đầy ắp tiếng cười ... nhưng nhà thì chẳng có nhiều anh chị em, do vậy thấy
trách nhiệm của bản thân cho tương lai, cho hạnh phúc của chính mình càng lớn
hơn...Có lẽ vì thế mà càng đi càng thấy mình khó tính, khó yêu...


Sợ 1 tình yêu mà người ta đến
với nhau chỉ vì cảm xúc nhất thời


Bởi vì cảm xúc thì bản thân có
thừa...


Nhưng muốn có 1 sự suy xét kỹ
lưỡng , 1 tình yêu chung thủy , sâu lắng và bền vững dài lâu… đủ để đưa 2 con
người đi đến cuối con đường... Có tham lam quá không ?


Có lẽ sẽ chết già mất nếu cứ
mong ngóng một tình yêu không điều kiện, phải không ?


Chỉ ngồi cùng nhau trong một
chuyến đi, chỉ cùng nhau gặp gỡ đôi ba lần cũng cần có cái duyên tiền định
từ nhiều năm về trước
huống chi là tình yêu...

Vì nó khó, nên nếu thấy mình đủ bản lĩnh, thấy đối phương thật sự xứng đáng
thì hãy tiếp nhận và đi với nó đến cùng, quyết liệt với nó đến cùng.


Còn
không,xin đừng tiếc rẻ mà cố níu kéo, lượm lặt mảnh giấy đã bẩn làm gì
:)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét