Tôi đã sống một tuổi trẻ đầy màu sắc và kí ức. Cho dù có những
khoảng thời gian đầy nước mắt hay những lúc nỗi cô đơn, đau đớn làm mờ đi niềm
vui sống, tôi vẫn cứ khát khao một cuộc đời không trôi qua như cơn mưa, lặng lẽ
đến rồi tan biến. Tôi sẽ không tiếc gì cả, dù chỉ một ngày, một khoảnh khắc đã
sống.
Tôi nợ nhiều người một lời xin lỗi mà bây
giờ nói ra e rằng đã quá muộn. Tôi nợ nhiều người một tấm ân tình mà có cố gắng
cả đời cũng không trả nổi. Nhưng khi chảy trôi qua những tháng năm cuộc đời,
gặp gỡ những con người xa lạ rồi thành thân thuộc, tôi hiểu ra rằng tôi có thể
dùng những điều khác, dành cho những người khác để xin lỗi những người tôi đã
làm tổn thương, có thể dành ân tình cho những người chưa từng cho tôi gì cả để
trả dù chỉ chút ít những ân tình vô điều kiện tôi đã nhận. Cuộc sống luôn có đủ
hạnh phúc và niềm vui cũng như nỗi buồn và nước mắt cho tất cả chúng ta cùng
chung sống, để ý làm chi những tị hiềm, sống làm chi những tị hiềm, hãy dành
thời gian mà vui sống, mà giữ cho ngọn lửa trong trái tim mình luôn cháy. Cứ
thế, đời sống sẽ tràn niềm vui và tình yêu!