Thứ Ba, 24 tháng 10, 2006

Darkness

 1 ngày ta k0 thể nhìn thấy ánh mặt trời thì sẽ thế nào nhỉ .. .ImageAurora còn k0 thấy được cả ánh sáng của chính mình ... beautiful life , huh?


Bác sĩ nói trường hợp nguy hiểm nhất có thể ta sẽ k0 nhìn thấy được gì nữa , oa , quả là cuộc đời đẹp thật ...tin mừng này chắc sẽ làm nhiều người vui đây .


Hì, ta còn đang vui vẻ lắm , đừng vội mừng sớm , cũng chẳng cần ai tội nghiệp ,thương hại đâu nhá

Đôi mắt này rồi sẽ vô hồn? Như thế rồi, người ta sẽ nhìn vào ta như thế nào đây
?
Cảm xúc ? Có còn chút gì k0 ? Muốn làm việc j đó ác độc 1 chút ...mà làm những việc thế này với người khác thì chẳng vui vẻ gì , mở miệng nói lời cay nghiệt còn k0 quen, khuôn mặt đã thế rồi , lúc nào cũng
chỉ có nụ cười mà thôi . Cứ thế mãi, sợ thời gian k0 đủ dài ,sợ như gió thoảng,sợ làm khổ người khác… Đôi mắt ? K0 còn như xưa nữa rồi...


Vậy là lại cứ ép mình cô độc. Xem ra tự tàn nhẫn với bản thân mình trong lúc này là thú vị và dễ dàng nhất .Hơ, còn nhận biết được thế nào là thú vui thì hình như ta chưa thể gọi là hoàn toàn vô cảm

Image


"Đúng là cuộc đời nó khốn nạn thế đấy , người đời lo sợ người khác bị  đau lòng bởi chính sự giả dối của họ!!!" vừa đọc được câu này hay ho mà hay nhất là ở chỗ nó ám chỉ ta , đọc để biết thôi chứ bây giờ chẳng có nghĩa lý gì


Đã vài ngày ngày cắt mọi liên lạc bên ngoài ,cũng  không Y!M,chỉ lẩn quẩn ... bây giờ lại muốn viết , sao thế nhỉ?


Cô đơn , giận dữ , tủi hờn ,nhớ thương, hạnh phúc ... kiềm nén hay tự nhiên ? Sự thật đã làm tan biến tất cả ...ta chẳng còn gì cả, kết thúc hết rồi


Những ước mơ , tất cả đều cần thời gian lâu dài , chắng có gì muốn là làm liền được. Có làm kịp gì k0 ? Bỗng 1 ngày trời đất sụp đổ...Ta còn lại gì đây!? Ngay cả tủi thân cũng chẳng nên biết đến làm gì . Sợ đêm tối, nhưng có lẽ nên tập yêu bóng đêm ngay từ bây giờ . Khắc nghiệt à ...ha ha, cũng cần đấy cho đời thi vị hơn 1 chút .Sân khấu ư?...quá xa vời



Đôi lúc rảnh,1 mình trong đêm khuya lại vào blog của chị Phượng( đạo diễn phim "Hạt mưa rơi bao lâu")đọc thêm vài chương "Và khi tro bụi...". rờn rợn , u uất nhưng lại thương ...Câu chuyện về nỗi đau tột cùng,không còn cảm xúc là điều bất hạnh nhất thế gian kia mà, xót xa... mới thấy tâm linh , suy nghĩ của con người sâu thẳm quá,chẳng dễ hiểu chút nào



Cảm ơn những người đã quan tâm, đã làm mọi người thất vọng mất rồi...
Vui cho những ai được thỏa sức tung hoành , được làm công việc mình yêu , cho những ai đang bước trên thảm trải hoa hồng tuy đích đến thành công đang còn ở phía trước...xin chúc mừng .
Mong tha thứ cho những gì đã qua, quả thật làm phiền quá, xin lỗi...





I'm nothing



Don’t touch me !









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét