Thứ Hai, 11 tháng 12, 2006

quên đi ...

Gấp lá thưa a gửi , bỏ vào ngăn tủ...bỏ vào thật sâu
Đi dạo...
Hôm nay gió mát ... em bất chợt phiêu du đến một ngày rất xa, cũng vào khoảng thời gian này ...một ngày gió tràn lồng lộng. Phi trường. Một buổi chiều...
Em tiễn anh đi.Ừ , tự dưng thật lạ kỳ anh nhỉ.Chuyến bay hôm ấy chẳng hiểu sao phải hoãn giờ lại .
Thế là em và anh vẩn vơ lang thang trong làn gió mát của một chiều cuối xuân đầu hạ lồng lộng, vẩn vơ nói, vẩn vơ nghe, vẩn vơ cười....
Hai đứa cùng nhau đi dạo , ngồi cạnh nhau ,rồi vào 1 nhà hàng trong khuôn viên sân bay .Anh nhìn em trìu mến , còn em thì lại nhăn nhó , càu nhàu với cái menu sao mà đắt thế ...anh vừa ăn vừa
say mê nghe em kể chuyện , lại mãi nhìn em như sợ em bị bắt đi đâu mất .Em không còn nhớ rõ những gì em đã nói, hình như là về những kí ức tuổi thơ nho nhỏ, và em thấy sự thông hiểu của anh trong đáy mắt, rất kín đáo.

Ở phòng đợi nhìn ra phi trường , em lặng yên nghe anh kể chuyện ...

Đứng cạnh em không phải là con người lạnh lùng,cậy địa vị quyền thế , và càng k0 phải 1 đại gia khoe của cùng với
những mối quan hệ bạn bè mà dư luận thích xoi mói , báo chí đã ồn ào hay như những loại người khoe khoang mà em đã từng gặp
Là chính anh ...chân thật , k0 màu mè , với những lời nói k0 cầu kỳ hoa mỹ , những gì anh có được từ nhỏ đến lớn đều bằng chính khả năng của mình...anh cũng từng nói " tuổi trẻ có thể bồng bột , bốc đồng nhưng làm gì cần có trách nhiệm đối với gia đình , đừng để ai phải mang tiếng vì mình... "




Anh khẽ vuốt nhẹ mái tóc em...bảo sao mà mượt thế
còn em...

Em chợt nhận ra, dường như cùng với gió, trái tim em đã bị thổi đi một nơi nào xa tít tắp, một nơi mà chỉ có anh mới có thể tìm ra...

Nhớ ánh mắt anh ,nhớ mái tóc rối của anh quấn quýt cùng với gió, làm xao xuyến hồn em...






Em nhớ anh? Không, em nhớ một buổi chiều phi trường lộng gió... Nhưng thế thì anh ơi, em yêu một con người hay em yêu những cảm xúc lãng mạn về một con người???




.... Từng lá thư anh gửi vẫn còn đây
nhưng em muốn để mọi việc đi mãi ...lâu lắm rồi...anh ở xa lắm




Đêm khuya...bất chợt gió mát len lén đưa vào phòng em một mùi hương hoa dịu ngọt... Một lòai hoa dại khờ trao hương hoa của mình theo gió, mùi hương dịu dàng mà vấn vương dường như từ trong tiềm thức... Bỗng dưng cảm thấy trái tim mình cũng ngọt ngào ... Tự hỏi... tình yêu của mình theo gió bay đi, liệu có mang lại chút gì ấm nóng cho một người không nhỉ???
Nhưng khoảng cách
ừ lại là khoảng cách...
xa wa' phải k0 anh






Dù chỉ là 1 chút xíu cho anh
thôi mà....



...

Tặng hương hoa dại tối nay...
Và tặng một buổi chiều phi trường lộng gió...






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét