Thứ Hai, 30 tháng 7, 2007

bla blaaaaaaaaa.......

the room was full of those melodies

I did it well
So happy...just my feeling ...

hm hm
used to yearn for the extraordinary

but now I know the value of the
o.r.d.i.n.a.r.y

yah,
ordinary day is simple

...and simple is perfect.

will alwayz remember all the time we had

Itz beautiful, hah



Love all of u
thankx for being with me

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2007

Chiếc Lexus & cây ôliu


Đấy là cái hôm mưa to, vừa bước xuống xe là phải chạy vội vào mái hiên trú mưa, còn 1 đoạn đi bộ nữa mới đến nhà . Cả 1 dãy con đường tớ đang đứng bán toàn đồ mỹ nghệ .

Đang ngó nghiêng chờ tạnh mưa thì gặp 1 anh người Mỹ , đi ra từ cái nhà bán mỹ nghệ kế bên lân la làm quen.Anh chàng này tên Norman , Norman bảo "cô xinh quá,tôi chú ý ngay khi cô bước vào". Hìhì, được khen thật là thích, nhưng mà không cảm ơn anh chàng đâu nhé, vì " tôi biết điều đó, anh không phải là người đầu tiên nói với tôi như vậy đâu".Cả hai cùng phá lên cười, thế là có thêm một người bạn .


Anh chàng thứ 2 : 1 anh thanh niên da màu , tên Smith, từ Chicago đến ,mình gặp trên xe bus

anh này thì nói chuyện vui tính , rất tếu táo ,làm mình nghe theo không kịp [ rõ ràng lắm lúc bối rối thật sự bởi Tiếng Anh của tớ vẫn chưa ở trình độ diễn cảm mà chỉ dừng ở mức giao tiếp cho vui

] .Smith lại hay liến thoắn, vồn vã quá nên
rất buồn cười
.

Hôm khác đang đi bộ ngoài trung tâm, tình cờ gặp lại, lao vào nhau tay bắt mặt mừng như tên bắn,tự động ngỏ lời chụp hình hộ mình. Hẹn khi nào mày sang Chicago học thì tìm tao, bọn mình sẽ xem lại nhé [chắc phải kiếp sau chứ chẳng chơi ]

Hồi Speaking 300 ,thầy bảo mỗi đứa lên kể chuyện về những người bạn thú vị đã từng gặp hoặc những hoàn cảnh làm bạn bối rối, mình đã kể về Smith


Chàng thứ 3: là 1 ông lão

,người Pháp, nói được 1 ít Tiếng Anh , 1 ít tiếng Việt

cũng không phải quá già vì chưa đến 60 , nhưng cứ thích gọi là ông lão thôi

.Ông làm ở đầu tư nhà đất ngay trung tâm TP ( thật sự là cũng chẳng biết chỗ đấy là cái chỗ nào).

Ông rất vui, nói vài câu làm mình cười mãi. Thích lắm vì ông tự học TV , nhiều khi không diễn tả được ông xổ 1 tràng Tiếng Pháp làm mình chỉ biết đứng cười . Tóc ông cũng bạc cả , tốt bụng lại dễ thương ,giống ông Bụt nên mình cho ông ấy một quả quít.


Hôm nọ gặp 1 nhóm bạn người Sing , nói chuyện hợp quá , cả đám cứ bảo rủ thêm ai biết Tiếng Pháp nữa để cùng đi party tối.Định rủ ông lão với vài người bạn nữa gặp gỡ giao lưu luôn.Tiếc thật là cuối cùng không ra khỏi nhà được vì tối hôm ấy mưa to,bạn bè cũng chẳng đi được. Mom thấy thế lại lo không cho đi



-------------------------


Biết vài người bạn như thế nên đôi lúc hơi khó chịu khi nhiều người nhìn vào những anh chàng trơ trẽn, khoe mẽ , mang vật chất ra loè có khi chỉ để dụ dỗ vài cô nàng hám của , lại bảo là "tây" lắm.


Theo những gì tôi biết thì chẳng phải anh Tây nào cũng sống như vậy. Chỉ là một bộ phận thôi ( mà Tây thì họ có nhưng hình như chẳng bao giờ khoe mẽ
). Bởi vậy biến danh từ chỉ họ thành tính từ chỉ tính cách của một số người, có khi là xúc phạm.

Mặc dù nói chuyện với Norman thì tôi nghe không được nhanh , nói cũng chẳng giỏi
Nhưng bắt đầu quý Norman , khi biết anh ấy thường xuyên chú ý , và cố gắng hiểu tin tức trên các trang báo hàng ngày của VN, khi anh ấy có thể ngồi quán cóc, ăn tất cả những thứ gì người khác ăn được.
Tôi thấy anh ấy hòa đồng, giản dị và sâu sắc..

Khi tôi nói với Norman ,Việt Nam đang phát triển và còn rất nhiều vấn đề khó khăn , đất nước vẫn còn nghèo lắm, rồi cong môi " sao , có sợ không?", Norman bảo "Không, anh "professional" trong việc giải quyết rắc rối và đối mặt với khó khăn.Anh nhìn thấy sau những challenge là những phần thưởng xứng đáng, anh không sợ" và " anh rất yêu quý đất nước này" . Tôi biết anh ấy đủ thông minh và sâu sắc để nói ra được những lời như vậy.

Cũng như tôi quý ông lão người Pháp vì ông tốt bụng, luôn quan tâm đến đất nước mà ông thường đi tới, và cái cách ông bập bẹ tiếng mẹ đẻ của tôi...

Thích một người vì cách ứng xử của người đó với đời, với người, vì tính cách chứ không phải vì những gì người ta đang sở hữu, mà có thể cân đo đong đếm được.


Lại nhớ chuyện, có một anh chàng bảo vệ ở building gần nhà , chẳng ưa tôi...

Tôi có vài anh chị bạn hàng xóm làm ở buidling ấy , nên lâu lâu cá»
© đến giờ trưa họ lại rá»§ Ä‘i ăn để 888
Có 1 hôm , tiện thể đi mua đồ gần đấy , mà các bạn rủ nên ghé ngang, tôi ngồi phía dưới đợi bạn 1 lát . Anh chàng này cũng đến nói chuyện.
Lúc đầu nói chuyện xã giao cũng rất vui vẻ.Anh ta nghĩ tôi làm ở 1 cty khác . Đang định bảo mình vẫn còn đi học , thì anh ta bắt đầu hỏi về lương bổng , thu nhập.Tôi chẳng thích ai hỏi những vấn đề về thu nhập như vậy, anh này lại mắc vào cái lỗi đó .
Tôi im lặng ra vẻ khó chịu. Cứ định để anh ta nói xong rồi mình nói, thế mà anh này cứ lải nhải mãi
,anh chàng lại hỏi tiếp "anh nghĩ những cô gái như em chắc chẳng bao giờ để mắt đến bọn anh đâu nhỉ". Tôi cười cười, xách túi đứng dậy và bảo "anh đã biết thế rồi còn hỏi làm gì cho mệt"

Từ đấy, tôi bị ghét

Nhưng không hối hận, bởi tôi ghét những người tự hạ thấp mình. Nghề nghiệp nào mà chẳng như nhau, thu nhập có hơn kém nhau cũng chẳng phải là thước đo được một con người. Quan trọng là tính cách, quan diểm và sự sâu sắc, sự tự tin với đời, với người. Đã thích hạ mình, thì tôi cho hạ luôn. Hơi đâu mà đi giải thích hay an ủi những người kiểu như vậy.


Là bạn bè thân thiết nói chuyện, biết chuyện của nhau thì tôi không nói .
Chứ tôi lại ghét cái kiểu trơ trẽn tự biên tự diễn ,tự nói, tự khoe bản thân của vài người.. Mà dạo này toàn gặp lắm bạn "tài năng" như thế nhá , "tài năng " lắm í
.
Nào là quen với X, với Y, nào là con ông này, cháu bà kia hay cứ như " dán cái banner thật to "cố ý khoe anh đi xe cao cấp , sd DT xịn nè em, rồi
đem nhà cửa, xe cộ ra lòe.... Tôi hay cười khẩy, một cái cười khá đểu cáng rồi bâng quơ " bất tài đến thế là cùng", đứa bạn thân tôi bảo "con này ác" [ cũng tự xác nhận mình chanh chua trong vấn đề này , mặc dù bình thường thì hiền như quả dừa khô
.. .]

Có gì nhưng vẫn cứ khiêm tốn cứ để ngươì ta tự biết chẳng phải được tôn trọng nể nang hơn à? Thế nên tôi rất coi thường những kẻ chỉ chực vơ quàng vơ xiên người này kẻ kia để tăng giá trị của bản thân mình.

Tôi chơi với bạn vì tính tình đàng hòang, vì có những cái chung. Chứ chơi với nhau mà đem tiền ra so và
đem vật chất để "khè" nhau thì...Xin lỗi, chịu không nổi, vì so thế thì khi nào mới đủ, khi nào đã xong. Tôi luôn luôn nói rằng, chỉ có những kẻ kém tự tin mới đem vật chất ra lòe thiên hạ, chứ còn đã vững tin vào mình, thì ai hơi đâu cần đến những thứ ấy.


Nếu đã là bạn bè, thì một trái ôliu mộc mạc còn quý giá hơn gấp ngàn lần chiếc Lexus bóng bẩy mà thiếu sự thành tâm

Hòa đồng, vui vẻ và chân thật được với nhau thì chơi. Không thì thôi, làm chi cho khổ vậy trời!!!Diễn trong giao tiếp hàng ngày không đủ hay sao mà chơi với bạn còn phải diễn ??!!!!!!!




P.S : thông cảm nếu có lỡ đụng chạm nhá
.
Còn bạn bè mà tớ đã nói chuyện thân thiện, vui vẻ thì tớ biết chẳng ai giống kiểu như thế đâu


Thứ Tư, 11 tháng 7, 2007

La Fenêtre Soleil



[truyện ngắn]

"Cửa số mặt trơì"

....

Nguyên nhìn vào tách cafe đang uống dở , lâu lâu nó đưa ngón tay di di trên mặt bàn , thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt nhìn khắp gian phòng rộng ...

Saì Gòn lại mưa …

La Fenetre Soleil mấy hôm nay cũng không đông khách .
Chẳng hiểu sao dạo gần đây Nguyên hay đến đây.

Có lẽ nó thích cái cảm giác bước chân lênđếm từng nấc cầu thang ngoằn ngoèo ,có vẻ ẩm thấp và khá cũ kĩ ấy…

Nguyên luôn đi 1 mình , thường ngồi nơi bộ sofa đối diện khung cửa sổ khoá chặt và bị bịt kín bởi vô số hoa hồng . Đôi lúc nó gục trên bàn hoặc lặng lẽ nằm xoãi nơi bộ ghế quen thuộc , ôm chặt chú heo nhồi bông trắng, đưa ánh mắt lấp lánh nhìn xa xăm đâu đó …từng vệt nắng cuối chiều trải dài theo căn phòng…

Nó nghĩ đến Triều

Đã hơn 2 tuần nay nó và anh không hẹn hò

...

-con heo này có bán không anh?

-ở đằng cửa ra vào , toàn những chú heo mới tinh trong giấy kiếng , nếu em thích

Nó khẽ gật gù

-không có cánh cửa nào ở đây mở cả , sao tên quán lại là "Cửa sổ mặt trời"?

-nhưng khi em ngồi nơi cửa sổ, em vẫn ngắm được mặt trời đấy thôi - anh phục vụ hấp háy mắt

-À,vậy là ánh trời chiều của hoàng hôn đúng không anh?

Anh phục vụ k0 trả lời câu hỏi mà nhìn nó mỉm cười :

-em tên gì, cô bé?

-Thảo Nguyên – nó lơ đãng

- tên hay nhỉ., Thảo Nguyên thì có vẻ hợp với bình minh hơn

-Có lẽ, em thích cảm giác được tự do và bình minh thì nghe có vẻ sáng sủa hơn

Thỉnh thoảng nó với anh lại hay trò chuyện , đôi lúc chỉ là mẩu đối thoại ngắn không đầu k0 đũa như vậy . Nhưng dần dần những câu chuyện lại dài thêm ra

***



“1 ngày thật vui, em yêu. Anh nhớ em nhiều”-mỗi ngày Triều đều nhắn tin cho nó, rồi nó mông lung nhìn vào cái tin nhắn đó không biết bao nhiêu lần .Nhưng chỉ có tin nhắn thì chẳng bao giờ là đủ...

ừ nhỉ…đã hơn 2 tuần rồi...

- Không liên lạc, không gặp gỡ mà lại nói nhớ…thế thì người ta nhớ thương cái gì vậy anh?

- Do bận rộn chăng?

Nó cười phớt

- điều gì đó mới mẻ và điều gì đó gần gũi luôn ở bên cạnh , nếu cho anh chọn ?

-Thường thì những gì ở gần bên ta sẽ được trân trọng và có lợi thế hơn . Tuy vậy em không thích có 1 con heo mới à?

-Không hẳn, nhưng có những thứ quen thuộc đến mức không thể vứt bỏ .

...

- Thế nào gọi là tình yêu anh nhỉ ?1 người chỉ vừa gặp nhưng có cảm giác đã gặp rất lâu , 1 người là bạn trai ...

-Em cảm thấy ấm áp khi ở cạnh ai ?

Nó lại nhìn anh , rồi quay đi thờ ơ với 1 câu nói chẳng ăn nhập gì:

-nhưng thời gian và khoảng cách cũng ảnh hưởng lớn lắm





Nguyên ngồi đó ,đôi khi bắt gặp ánh mắt của anh phục vụ mãi nhìn nó . Nó đưa anh xem bài thơ “ Cửa sổ mặt trời” ở đâu đó mà nó rất thích , rồi lại khe khẽ đọc theo

Cửa sổ mặt trời
những ngày nắng mệt mỏi

em ngả mình vào chiếc gối bông êm ái
nghe một khúc nhạc tình...
và lan man suy nghĩ

về những đi
ều được-mất
về những nỗi buồn
mà em không muốn gọi thành tên
về những mệt mỏi đã khiến em chai sạn

Đôi khi
Em muốn ngủ
trên lớp gối êm ái này
Tỉnh dậy
quên hết, bỏ hết
không còn buồn lo....
Cửa sổ mặt trời
những tối lạnh
em đến sớm
ngồi vào chiếc ghế đỏ...
và đọc sách
Mặc kệ âm nhạc
Mãc kệ những lứa đôi xung quanh
Mặc kệ thiên hạ yêu nhau
Cười
và khóc
Cửa sổ mặt trời
biến nỗi buồn của em
hóa thành im lặng
Nén giông bão chôn chặt trong lòng...
em-không-thể-khác
vì chẳng có một bờ vai quen
Một vòng tay đủ mạnh
để em thả lỏng mình
em-chưa-thể-là-em
....





Xem xong , ánh mắt anh nhìn nó, nhìn 1 cách rất kì lạ

-Em thích tự do, sao em lại chọn La Fenetre Soleil, nơi các cửa sổ đều bị khoá chặt mà không phải 1 nơi nào khác ?

- có lẽ vì nó khuất, mọi thứ đều được sắp đặt như đã bị bỏ quên từ lâu ,từ cái bảng hiệu bé xíu đến những bậc cầu thang cũ kĩ để lên đến đây.

- chưa hoàn toàn là lý do của em phải không cô bé ?

anh luôn nhìn nó như vậy , dường như anh đang thắc mắc vì sao 1 con bé như nó lại toàn đi đến đây 1 mình

Nguyên thở dài :

-có thể...anh biết không , em chẳng khi nào gặp một người quen ở "Cửa sổ mặt trời".Có vẻ đây là chốn an toàn nhất để em giấu mình...khỏi những bon chen, khỏi những vở "diễn" ,đôi lúc người ta tốt với mình chỉ bởi vì 1 ai đó hoặc để đạt được cái gì đó. Thật lắm thứ lê thê nặng nề ...

Rồi nó bật cười...

***

Dường như anh phục vụ hiểu nó, và thường thì đánh rất trúng tâm trạng của nó. Nó cũng dần hiểu thêm về anh . Nó cũng bảo nhìn anh chẳng có vẻ gì là "lười học" .Nó cũng chẳng thích ai đổ lỗi cho hoàn cảnh.
Nhưng có lẽ trường hợp này lại khác .Không thể lấy trình độ ra để so sánh khập khiễng 1 người xa xứ phải tự bươn chải nuôi nhiều miệng ăn trong gia đình như anh và 1 đứa con gái sống trong sung sướng ,chưa bao giờ phải đụng tay đụng chân như nó.

bỗng câu hỏi của anh làm nó giật mình
-Em đã nhận ra đâu là tình yêu của mình chưa ?

nó loay hoay vì khá bất ngờ
-nếu cả 2 dều là người tốt ,1 người thì gia trưởng đôi lúc hay chấp nhặt còn 1 người thì ...

bỏ dở câu nói, nó thấy càng ngày câu cú của nó có vẻ vô duyên 1 cách trầm trọng

Nó cúi đầu
-Em đang đi vào nhận xét , và như thế thì chẳng khách quan chút nào phải không anh?
anh im lặng chờ đợi ...

-trái tim em nó đang nghiêng về 1 bên anh ạ, thật tệ là không phải về phía bạn trai em -nó nói thật khẽ

-Trái tim luôn có lý lẽ của riêng mình

Nó lại cười nhạt nhẽo với cáí câu nghe chừng ở đâu người ta cũng hay nói

- dù sao em thật ngốc , đã có lúc em nghĩ tình yêu bao giờ cũng phải từ 2 phía, mọi thứ đều sẽ công bằng , yêu như thế nào thì sẽ xứng đáng được đáp trả như thế ấy ...nhưng never fair ...trên đời này làm gì có cái gì fair hả anh ?

- cô bé à, yêu và được yêu đó mới là tình yêu thực sự .Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ ở mức hoàn hảo tuyệt đối , tình yêu cũng vậy ....

-Sẽ thế nào nếu đặt quá nhiều tình cảm vào 1 người nhưng chẳng nhận lại được gì ?

-Tình yêu không phải lúc nào cũng ở trạng thái lý tưởng, có đôi lúc còn là sự hy sinh . Cũng giống như khi 1 ai đó yêu em ,họ biết và chứng kiến những chuyện tình của em , đau khổ nhưng vẫn đứng đó dõi mắt theo và chờ đợi , còn em lại đang yêu 1 người khác ...

nhìn thật sâu vào mắt anh , dường như nó bắt gặp điều gì đó

-Có thể như vậy à? Nếu là anh , anh sẽ chọn ai , 1 người yêu mình nhiều hay 1 người mình yêu nhiều hơn ? -nó nhìn xoáy vào anh

-Ở bên ai em cảm thấy ấm áp, ai yêu em bởi vì em là chính em , 1 tình yêu tự do và cởi mở .Khi ở bên người đó không bao giờ em phải chịu đau khổ ..., chẳng bao giờ tự ti mặc cảm về những gì em còn thiếu sót , hoàn cảnh hay vóc dáng...bất cứ thứ gì...chỉ cần là chính em mà thôi -anh chậm rãi nói
Nó cười to , giọng đanh đá ,ra vẻ chế giễu

-Anh nói cứ y như trong phim , có vẻ hoàn hảo quá, em đã nghe những câu kiểu thế này nhiều rồi .
-Rồi em sẽ tìm được mặt trời của riêng mình cô bé ạ - dường như anh không chú ý đến vẻ đùa cợt của nó

-Mặt trời riêng ư ?Cũng chỉ là không tưởng . Dù sao cả hai người đều sẽ đi xa, họ cần có sự chuẩn bị tốt cho tương lai...chỉ còn em ở lại đây thôi

-Ra đi rồi sẽ trở về!

-It's out of my control -khẽ nhún vai, nó bất giác buột ra 1 câu tiếng Anh- thời gian và khoảng cách...chẳng ai nói trước được điều gì cả ,đúng không anh?

Ánh mắt anh chợt buồn , có gì đó sâu thẳm
...

Đó là lần duy nhất cuộc đối thoại không cụt ngủn và cũng là lần cuối cùng nó trò chuyện với anh nhiều như vậy

Những ngày tiếp theo Nguyên không đến...

***

2 tuần sau , bước vào La Fenetre Soleil với 1 chậu xương rồng trên tay , Nguyên ngồi vào chỗ quen thuộc mà nó luôn cho là lý tưởng ,đưa mắt nhìn chằm chằm ô cửa sổ bị bít kín bởi vô số hoa hồng, rồi lại cúi đầu

-Vẫn như cũ phải không cô bé ?

Nó nghe thật gần bên tai , giọng nói của anh nhẹ nhàng
...nó im lặng , mặt vẫn cúi xuống
anh mang ra tách cafe đặt trên bàn

nó ngước lên nhìn anh, mắt long lanh , chực trào:

- Minh đi rồi anh à !Trở về Mỹ rồi ...anh ấy sẽ tiếp tục cho khoá học mới .Thời gian chẳng bao giờ nhiều ..vậy mà người ta lại không quý trọng...đã có đủ thứ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó...

anh khẽ đặt tay trên bờ vai đang rung lên của nó...
Nguyên đưa tay với lấy chậu xương rồng , nhưng mắt nó lại nhìn ra hướng cửa sổ

- Minh đã từng nói sẽ cùng em đến La Fenêtre Soleil một lần nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ nữa rồi . Hôm nay ở phi trường mưa to lắm , em vẫn chưa nói gì với Minh ...chậu xương rồng này em định tặng anh ấy nhưng có lẽ em sẽ gửi lại đây ...nhờ anh chăm sóc nó .

- Rồi mọi việc sẽ ổn -anh khó nhọc lên tiếng
Nó quay ngoắt ,ngước lên nhìn anh :
-Giờ đây trái tim em đang cần được tự do, cần được giải thoát chứ không phải cứ mãi đứng ở 1 nơi nào đó mà chẳng bao giờ có kết thúc.Nó cần sự bình yên anh à !

Nguyên lại nhìn anh 1 lúc lâu rồi đứng lên tiến về phía cửa ra vào

Anh nhẹ nhàng nhấc chậu xương rồng lên , có 1 bài thơ dang dở trong mảnh giấy viết tay mà lần trước nó đã đọc anh nghe

....Cửa sổ mặt trời
Là nơi em muốn khóc
Khi đọc Trịnh Lữ
của "Rừng Nauy"
viết rằng
"đọc rừng Nauy,
tôi ước gì tôi cũng nói được với người tôi yêu
như thế..."
để rồi nghĩ
về Notting Hill
Khi ngôi sao điện ảnh
nói với anh bán sách
"trong tình yêu,
em muốn anh nhìn em
như một người đàn bà
đứng trước một người đàn ông"

Liệu
trên thế gian này
có những tình yêu như thế
tồn tại thật sự?
Em không nghi ngờ tình yêu
Song em
đã gặp rất nhiều người
để rồi hiểu rằng
tìm được một tình yêu quên mình
hình như là điều không tưởng
Mà chính em
hôm qua
hôm nay
ngày mai
vẫn mãi đi tìm
điều không tưởng đó
để mỗi lần thất vọng
lại tìm đến
Cửa sổ mặt trời...



anh vội nhìn về bóng Nguyên đang khuất dần nơi góc cầu thang ngoằn ngoèo

-...Rồi em sẽ có mặt trời của riêng mình, Nguyên à - anh thì thầm




[ Where nO endings End...]

10.07.07
Aurora



Dựa trên nền của " Mặt trời riêng" -truyện ngắn đăng trên báo PNCN ,
bản thân viết lại nội dung . Đơn giản cũng chỉ là truyện mà thôi

P.s : mượn đỡ tên bạn bè làm tên nhân vật nhá



Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2007

[07].[07].[07] sự thật là ...:-S ;)) =))

thứ 7, 07.07.07



...tớ lại bị tag, bàng hoàng chưa kịp tỉnh

, tự nhiên bị trúng


vì là đang rất rất lười biếng thế mà lại phải ngồi lạch cạch type cái entry này để cho hả lòng hả dạ của anh chị em cô bác bạn bè tặng tớ đống Tag
. Đến hôm nay chọn đúng ngày lành tháng tốt tớ sẽ đáp trả tag của các bác i', làm nghĩa vụ công dân

Này nhá...




[1]. tớ có tật xấu từ nhỏ đến lớn vẫn k0 bỏ được là cắn móng tay, hồi xưa tuần nào tớ k0 bị mẹ bắt phạt quỳ gối vì cái tật này thì chắc ăn k0 ngon


[2].20t rồi mà vẫn còn thích chui vào giữa ba mẹ ngủ ngon lành
[hay bị mọi ng sỉ nhục vì cái tội này nhất]


[3].lớn thế này mà còn chưa biết chạy xe [ cái xe còn chưa dắt nổi} ~~~> suy ra 1 cách rất logic tớ chẳng bao giờ nhớ đường, tự an ủi nếu có lỡ...bị ai bắt cóc thì cùng lắm tớ nhảy xuống đường rồi đi Taxi về nhà
.Có bạn nào tình nguyện làm xe ôm free cho tớ k0 nhỉ

[4]. 04.03.87 là ngày sinh của tớ <~~~~ ly' do mà tớ rất thích những con số đối với tớ là rất đáng iu và cũng rất đặc biệt 4,3,7 [4+3 lại cũng =7
][ S3v4n]


[5].lần cuối cùng tớ ăn cơm ...là khi nào tớ cũng chả nhớ rõ

sự thật là tớ toàn thích ăn lặt vặt hoặc các món món ăn VN khác, cùng lắm nếu k0 có thì xuống bếp chỉ ăn đồ ăn <~~~ dễ bị chửi
.Còn cơm thì ...ng VN ngày nào chẳng ăn cơm , ăn hoài ngán [ tớ hay biện hộ thế đấy
]

[6] .Have never felt a [really] true lOve. Chẳng biết là do tớ hay mơ mộng nhiều hay vì lý do nào khác mà tớ chưa bao giờ cảm thấy mình được iu đủ [ đấy là tớ cảm giác như thế] .Thực tế chẳng thể nào giống truyện cổ tích ....và kết quả là ...



[7]. mâu thuẫn ...đang rất miss some1 but also hate some1




thế là tho lòng mong ngóng, đợi chờ ca các bac' ri đấy nha'

Hân hạnh thông báo đến wi' vị và các bạn đã trúng tag của tớ [ bốc đại thôi , đừng giành giật chen lấn nhau đấy
] :

1.chị em sinh đôi - be' twiner iu dấu

2.Steppe ,em trai của tớ

3. heo mọi, chồng tớ [ngày đêm mơ tưởng cái con này đây]

4.bạn Hero thơ ngây của tớ

5.em bé bắn súng

6.em Lucas hay sỉa sói của chị

7.em Quốc Hùng [tuy mới gặp nhau nhưng chị em mình với cả em đô la chụp hình ăn ý ghê cơ

]


Còn vài ng rất rất muốn cho dính tag , nhưng tớ biết có dính trăm cái tag

thì cũng chẳng bao giờ chịu ngồi gõ [ hoặc lười biếng , hoặc đóng blog...

hoặc chỉ muốn riêng mình tớ có thể đọc được thôi

]

Hết entry nha'