Thứ Tư, 11 tháng 7, 2007

La Fenêtre Soleil



[truyện ngắn]

"Cửa số mặt trơì"

....

Nguyên nhìn vào tách cafe đang uống dở , lâu lâu nó đưa ngón tay di di trên mặt bàn , thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt nhìn khắp gian phòng rộng ...

Saì Gòn lại mưa …

La Fenetre Soleil mấy hôm nay cũng không đông khách .
Chẳng hiểu sao dạo gần đây Nguyên hay đến đây.

Có lẽ nó thích cái cảm giác bước chân lênđếm từng nấc cầu thang ngoằn ngoèo ,có vẻ ẩm thấp và khá cũ kĩ ấy…

Nguyên luôn đi 1 mình , thường ngồi nơi bộ sofa đối diện khung cửa sổ khoá chặt và bị bịt kín bởi vô số hoa hồng . Đôi lúc nó gục trên bàn hoặc lặng lẽ nằm xoãi nơi bộ ghế quen thuộc , ôm chặt chú heo nhồi bông trắng, đưa ánh mắt lấp lánh nhìn xa xăm đâu đó …từng vệt nắng cuối chiều trải dài theo căn phòng…

Nó nghĩ đến Triều

Đã hơn 2 tuần nay nó và anh không hẹn hò

...

-con heo này có bán không anh?

-ở đằng cửa ra vào , toàn những chú heo mới tinh trong giấy kiếng , nếu em thích

Nó khẽ gật gù

-không có cánh cửa nào ở đây mở cả , sao tên quán lại là "Cửa sổ mặt trời"?

-nhưng khi em ngồi nơi cửa sổ, em vẫn ngắm được mặt trời đấy thôi - anh phục vụ hấp háy mắt

-À,vậy là ánh trời chiều của hoàng hôn đúng không anh?

Anh phục vụ k0 trả lời câu hỏi mà nhìn nó mỉm cười :

-em tên gì, cô bé?

-Thảo Nguyên – nó lơ đãng

- tên hay nhỉ., Thảo Nguyên thì có vẻ hợp với bình minh hơn

-Có lẽ, em thích cảm giác được tự do và bình minh thì nghe có vẻ sáng sủa hơn

Thỉnh thoảng nó với anh lại hay trò chuyện , đôi lúc chỉ là mẩu đối thoại ngắn không đầu k0 đũa như vậy . Nhưng dần dần những câu chuyện lại dài thêm ra

***



“1 ngày thật vui, em yêu. Anh nhớ em nhiều”-mỗi ngày Triều đều nhắn tin cho nó, rồi nó mông lung nhìn vào cái tin nhắn đó không biết bao nhiêu lần .Nhưng chỉ có tin nhắn thì chẳng bao giờ là đủ...

ừ nhỉ…đã hơn 2 tuần rồi...

- Không liên lạc, không gặp gỡ mà lại nói nhớ…thế thì người ta nhớ thương cái gì vậy anh?

- Do bận rộn chăng?

Nó cười phớt

- điều gì đó mới mẻ và điều gì đó gần gũi luôn ở bên cạnh , nếu cho anh chọn ?

-Thường thì những gì ở gần bên ta sẽ được trân trọng và có lợi thế hơn . Tuy vậy em không thích có 1 con heo mới à?

-Không hẳn, nhưng có những thứ quen thuộc đến mức không thể vứt bỏ .

...

- Thế nào gọi là tình yêu anh nhỉ ?1 người chỉ vừa gặp nhưng có cảm giác đã gặp rất lâu , 1 người là bạn trai ...

-Em cảm thấy ấm áp khi ở cạnh ai ?

Nó lại nhìn anh , rồi quay đi thờ ơ với 1 câu nói chẳng ăn nhập gì:

-nhưng thời gian và khoảng cách cũng ảnh hưởng lớn lắm





Nguyên ngồi đó ,đôi khi bắt gặp ánh mắt của anh phục vụ mãi nhìn nó . Nó đưa anh xem bài thơ “ Cửa sổ mặt trời” ở đâu đó mà nó rất thích , rồi lại khe khẽ đọc theo

Cửa sổ mặt trời
những ngày nắng mệt mỏi

em ngả mình vào chiếc gối bông êm ái
nghe một khúc nhạc tình...
và lan man suy nghĩ

về những đi
ều được-mất
về những nỗi buồn
mà em không muốn gọi thành tên
về những mệt mỏi đã khiến em chai sạn

Đôi khi
Em muốn ngủ
trên lớp gối êm ái này
Tỉnh dậy
quên hết, bỏ hết
không còn buồn lo....
Cửa sổ mặt trời
những tối lạnh
em đến sớm
ngồi vào chiếc ghế đỏ...
và đọc sách
Mặc kệ âm nhạc
Mãc kệ những lứa đôi xung quanh
Mặc kệ thiên hạ yêu nhau
Cười
và khóc
Cửa sổ mặt trời
biến nỗi buồn của em
hóa thành im lặng
Nén giông bão chôn chặt trong lòng...
em-không-thể-khác
vì chẳng có một bờ vai quen
Một vòng tay đủ mạnh
để em thả lỏng mình
em-chưa-thể-là-em
....





Xem xong , ánh mắt anh nhìn nó, nhìn 1 cách rất kì lạ

-Em thích tự do, sao em lại chọn La Fenetre Soleil, nơi các cửa sổ đều bị khoá chặt mà không phải 1 nơi nào khác ?

- có lẽ vì nó khuất, mọi thứ đều được sắp đặt như đã bị bỏ quên từ lâu ,từ cái bảng hiệu bé xíu đến những bậc cầu thang cũ kĩ để lên đến đây.

- chưa hoàn toàn là lý do của em phải không cô bé ?

anh luôn nhìn nó như vậy , dường như anh đang thắc mắc vì sao 1 con bé như nó lại toàn đi đến đây 1 mình

Nguyên thở dài :

-có thể...anh biết không , em chẳng khi nào gặp một người quen ở "Cửa sổ mặt trời".Có vẻ đây là chốn an toàn nhất để em giấu mình...khỏi những bon chen, khỏi những vở "diễn" ,đôi lúc người ta tốt với mình chỉ bởi vì 1 ai đó hoặc để đạt được cái gì đó. Thật lắm thứ lê thê nặng nề ...

Rồi nó bật cười...

***

Dường như anh phục vụ hiểu nó, và thường thì đánh rất trúng tâm trạng của nó. Nó cũng dần hiểu thêm về anh . Nó cũng bảo nhìn anh chẳng có vẻ gì là "lười học" .Nó cũng chẳng thích ai đổ lỗi cho hoàn cảnh.
Nhưng có lẽ trường hợp này lại khác .Không thể lấy trình độ ra để so sánh khập khiễng 1 người xa xứ phải tự bươn chải nuôi nhiều miệng ăn trong gia đình như anh và 1 đứa con gái sống trong sung sướng ,chưa bao giờ phải đụng tay đụng chân như nó.

bỗng câu hỏi của anh làm nó giật mình
-Em đã nhận ra đâu là tình yêu của mình chưa ?

nó loay hoay vì khá bất ngờ
-nếu cả 2 dều là người tốt ,1 người thì gia trưởng đôi lúc hay chấp nhặt còn 1 người thì ...

bỏ dở câu nói, nó thấy càng ngày câu cú của nó có vẻ vô duyên 1 cách trầm trọng

Nó cúi đầu
-Em đang đi vào nhận xét , và như thế thì chẳng khách quan chút nào phải không anh?
anh im lặng chờ đợi ...

-trái tim em nó đang nghiêng về 1 bên anh ạ, thật tệ là không phải về phía bạn trai em -nó nói thật khẽ

-Trái tim luôn có lý lẽ của riêng mình

Nó lại cười nhạt nhẽo với cáí câu nghe chừng ở đâu người ta cũng hay nói

- dù sao em thật ngốc , đã có lúc em nghĩ tình yêu bao giờ cũng phải từ 2 phía, mọi thứ đều sẽ công bằng , yêu như thế nào thì sẽ xứng đáng được đáp trả như thế ấy ...nhưng never fair ...trên đời này làm gì có cái gì fair hả anh ?

- cô bé à, yêu và được yêu đó mới là tình yêu thực sự .Nhưng cuộc sống chẳng bao giờ ở mức hoàn hảo tuyệt đối , tình yêu cũng vậy ....

-Sẽ thế nào nếu đặt quá nhiều tình cảm vào 1 người nhưng chẳng nhận lại được gì ?

-Tình yêu không phải lúc nào cũng ở trạng thái lý tưởng, có đôi lúc còn là sự hy sinh . Cũng giống như khi 1 ai đó yêu em ,họ biết và chứng kiến những chuyện tình của em , đau khổ nhưng vẫn đứng đó dõi mắt theo và chờ đợi , còn em lại đang yêu 1 người khác ...

nhìn thật sâu vào mắt anh , dường như nó bắt gặp điều gì đó

-Có thể như vậy à? Nếu là anh , anh sẽ chọn ai , 1 người yêu mình nhiều hay 1 người mình yêu nhiều hơn ? -nó nhìn xoáy vào anh

-Ở bên ai em cảm thấy ấm áp, ai yêu em bởi vì em là chính em , 1 tình yêu tự do và cởi mở .Khi ở bên người đó không bao giờ em phải chịu đau khổ ..., chẳng bao giờ tự ti mặc cảm về những gì em còn thiếu sót , hoàn cảnh hay vóc dáng...bất cứ thứ gì...chỉ cần là chính em mà thôi -anh chậm rãi nói
Nó cười to , giọng đanh đá ,ra vẻ chế giễu

-Anh nói cứ y như trong phim , có vẻ hoàn hảo quá, em đã nghe những câu kiểu thế này nhiều rồi .
-Rồi em sẽ tìm được mặt trời của riêng mình cô bé ạ - dường như anh không chú ý đến vẻ đùa cợt của nó

-Mặt trời riêng ư ?Cũng chỉ là không tưởng . Dù sao cả hai người đều sẽ đi xa, họ cần có sự chuẩn bị tốt cho tương lai...chỉ còn em ở lại đây thôi

-Ra đi rồi sẽ trở về!

-It's out of my control -khẽ nhún vai, nó bất giác buột ra 1 câu tiếng Anh- thời gian và khoảng cách...chẳng ai nói trước được điều gì cả ,đúng không anh?

Ánh mắt anh chợt buồn , có gì đó sâu thẳm
...

Đó là lần duy nhất cuộc đối thoại không cụt ngủn và cũng là lần cuối cùng nó trò chuyện với anh nhiều như vậy

Những ngày tiếp theo Nguyên không đến...

***

2 tuần sau , bước vào La Fenetre Soleil với 1 chậu xương rồng trên tay , Nguyên ngồi vào chỗ quen thuộc mà nó luôn cho là lý tưởng ,đưa mắt nhìn chằm chằm ô cửa sổ bị bít kín bởi vô số hoa hồng, rồi lại cúi đầu

-Vẫn như cũ phải không cô bé ?

Nó nghe thật gần bên tai , giọng nói của anh nhẹ nhàng
...nó im lặng , mặt vẫn cúi xuống
anh mang ra tách cafe đặt trên bàn

nó ngước lên nhìn anh, mắt long lanh , chực trào:

- Minh đi rồi anh à !Trở về Mỹ rồi ...anh ấy sẽ tiếp tục cho khoá học mới .Thời gian chẳng bao giờ nhiều ..vậy mà người ta lại không quý trọng...đã có đủ thứ chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó...

anh khẽ đặt tay trên bờ vai đang rung lên của nó...
Nguyên đưa tay với lấy chậu xương rồng , nhưng mắt nó lại nhìn ra hướng cửa sổ

- Minh đã từng nói sẽ cùng em đến La Fenêtre Soleil một lần nhưng có lẽ sẽ chẳng bao giờ nữa rồi . Hôm nay ở phi trường mưa to lắm , em vẫn chưa nói gì với Minh ...chậu xương rồng này em định tặng anh ấy nhưng có lẽ em sẽ gửi lại đây ...nhờ anh chăm sóc nó .

- Rồi mọi việc sẽ ổn -anh khó nhọc lên tiếng
Nó quay ngoắt ,ngước lên nhìn anh :
-Giờ đây trái tim em đang cần được tự do, cần được giải thoát chứ không phải cứ mãi đứng ở 1 nơi nào đó mà chẳng bao giờ có kết thúc.Nó cần sự bình yên anh à !

Nguyên lại nhìn anh 1 lúc lâu rồi đứng lên tiến về phía cửa ra vào

Anh nhẹ nhàng nhấc chậu xương rồng lên , có 1 bài thơ dang dở trong mảnh giấy viết tay mà lần trước nó đã đọc anh nghe

....Cửa sổ mặt trời
Là nơi em muốn khóc
Khi đọc Trịnh Lữ
của "Rừng Nauy"
viết rằng
"đọc rừng Nauy,
tôi ước gì tôi cũng nói được với người tôi yêu
như thế..."
để rồi nghĩ
về Notting Hill
Khi ngôi sao điện ảnh
nói với anh bán sách
"trong tình yêu,
em muốn anh nhìn em
như một người đàn bà
đứng trước một người đàn ông"

Liệu
trên thế gian này
có những tình yêu như thế
tồn tại thật sự?
Em không nghi ngờ tình yêu
Song em
đã gặp rất nhiều người
để rồi hiểu rằng
tìm được một tình yêu quên mình
hình như là điều không tưởng
Mà chính em
hôm qua
hôm nay
ngày mai
vẫn mãi đi tìm
điều không tưởng đó
để mỗi lần thất vọng
lại tìm đến
Cửa sổ mặt trời...



anh vội nhìn về bóng Nguyên đang khuất dần nơi góc cầu thang ngoằn ngoèo

-...Rồi em sẽ có mặt trời của riêng mình, Nguyên à - anh thì thầm




[ Where nO endings End...]

10.07.07
Aurora



Dựa trên nền của " Mặt trời riêng" -truyện ngắn đăng trên báo PNCN ,
bản thân viết lại nội dung . Đơn giản cũng chỉ là truyện mà thôi

P.s : mượn đỡ tên bạn bè làm tên nhân vật nhá



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét