Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2006

Just out of reach...

Khóc- có nhiều lý do để người ta rơi lệ .Mới vui mừng là thế bỗng chốc mọi thứ sụp đổ.....

Vô tình lướt net , thấy tên mình trong danh sách được thu hình tuần sau , 1 chút bất ngờ và vui sướng vì mình chỉ vừa mới nộp nhạc hôm qua, nhanh thật . Vui chẳng đủ vài phút...
....

Người đó́ ( cô bé này thì đã quá quen rồi )muốn mua bài hát ấy - bài " Nói đi anh" .Nhưng anh đã bảo rằng bài này anh để dành riêng cho 1 người, anh chỉ muốn nghe 1 người hát mà thôi . Vậy mà ... hôm nay báo tin ...để rồi lại nói sẽ viết bài khác cho mình, lý do gì vậy? Dẫu biết anh có thể sáng tác được nhiều, bài nào cũng có cái đặc biệt, có cái hay riêng thế mà mình lại rưng rưng...
Mình cũng k0 hiểu nổi mình , cứ mãi hối anh bán bài , đến khi bán đi rồi lại buồn...Tại sao k0 phải là ai khác mua mà lại là người đó ? Vì mình ích kỷ k0 muốn người đó hát hay bởi vì mình thích bài hát ấy ở chỗ tuy k0 quá đặc biệt nhưng lại dễ thương , gần gũi và dễ hát trong những dịp bên ngoài hay vì giai điệu và lời bài hát đã quá thân quen với mình , thỉnh thoảng lại nghêu ngao ...

NÓI ĐI ANH...

SEAJANNY

Hôm nay sao thấy anh thẫn thờ vậy

Một chút bối rối thoáng in trên mắt anh

Lại đây hãy đến bên thật gần em

Nhìn vào đôi mắt em và nói với em

Sao chẳng thấy anh nói gì vậy

Thời gian cứ đứng im như muốn đợi chờ

Để nghe anh nói lên câu ngọt ngào từ lâu

Dành riêng em ...

đã mong chờ giây phút này

CHORUS:

Cầm tay em , anh hãy nói đã yêu em

Nào anh hãy nói nhớ em nhớ thật nhiều

Nào anh hãy nói rằng anh sẽ bên em

Để cho em biết anh yêu em…thế thôi

Mãi ở bên em

Nói sẽ yêu em

Hứa sẽ bên em

Đừng xa em những lúc em chỉ có anh

Vì em yêu anh...

Image



3 năm... thời gian k0 phải quá dài so với 1 đời người nhưng lại thật sự rất dài so với tuổi trẻ chẳng được bao nhiêu năm ,và k0 hề ngắn ngủi cho những ai chờ đợi... 1 bài hát độc quyền , mình sẽ k0 còn được quyền đụng đến nó vòng trong 3 năm... 3 năm nữa liệu mình có còn cảm xúc để hát bài này nữa k0 ? Vì biết rõ rằng trong cuộc đời mỗi con người mỗi giai đoạn, mỗi thời điểm chỉ diễn ra 1 lần mà thôi...Có với tới được k0 ? Dường như xa quá, cao quá...



...Vài hôm nay cũng nhiều chuyện xảy ra quá, mà cũng lạ , chuyện nào cũng liên quan đến cô bé đó́ . Để rồi ,tất cả làm mình phân vân , nghi ngờ...̀ nhưng có lẽ phải quên đi , k0 được nghĩ nhiều, cứ xem như k0 có gì, rồi mọi chuyện sẽ qua.

Muốn có gì để nắm lấy, làm điểm tựa nhưng dường như tất cả đều mơ hồ , chỉ là hư vô...Lòng tin - có còn tếp tục giữ được k0?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét