Thứ Tư, 15 tháng 11, 2006

...left nothing


Hậu quả của những đêm gần như thức trắng...dường như nghiện cafe mất rồi ,mặt phờ phạc, đầu đau...say cafe , cứ nhâm nhi dù cho đó là khi ta đói...thế là nổi bông hoa , body vẫn thế chẳng giảm bớt chút nào.
Hôm qua trên đường đi , 1 chiếc ô tô bóng loáng cứ kè kè theo biết rõ đó k0 phải là xe khách ,thế là lo lắng wa' và cứ rảo bước nhanh. Tiếng người trong xe ngọt ngào, nhẹ nhàng- cảnh giác bởi mình biết những lời như vậy thì rất đáng sợ, vậy là cứ lạnh lùng bước đi...

Cho dù k0 phải là 1 người từng trải cuộc đời nhưng .. hiểu rõ vật chất như phù du , nó k0 tồn tại mãi .Tuy nhiên thời đại này, ngay cả con người được cho là liêm khiết nhất đôi khi cũng muốn khoác lên người mình phù du...
Thế nhưng mình xuất thân từ đâu , mình đã được học từ nơi ấy cách sống thế nào , hiểu phù du là cần thiết nhưng đừng bao giờ lợi dụng, cậy quyền thế , nhờ vả... và luôn nhớ chỉ có cái gì thuộc về mình mới là của mình mà thôi ( có khi nào bị
xem là kẻ ngốc k0 nhỉ
Image
).Lóa mắt bởi phù du ư ?
Cũng có đôi lúc nhưng rồi tỉnh ra ,đẹp thì đẹp thật đấy nhưng lại đắng , bỗng chốc lại tan nhanh đấy thôì ...


-------------------------------

Hay cười, lúc nào cũng vô tư -ấn tượng của mọi người về mình là như vậy , cảm thấy hạnh phúc lắm vì đã mang chút gì đó vui vẻ đến cho mọi người ( cuộc sống cũng đủ những bộn bề lo toan lắm rồi , người ta cần tìm đến nhau, trao nhau những nụ cười)...
ImageImage Nhưng cứ như thế... đôi khi cần giải tỏa cảm xúc đè nén quá nhiều, mình lại tìm đến blog . Cần giúp đỡ, cần có người bên cạnh nhưng lại cứ cố gắng 1 mình. Nhiều lần muốn blog chỉ là của riêng mình mà thôi , có thể khóa blog để
thơ thẩn hàng ngày với blog như 1 trang nhật ký dễ thương hay là 1 recycle bin để trút hết giận hờn sau mỗi lần buồn bực, chất chứa quá nhiều ...vậy mà vẫn cứ để đó , thế là blog lại như 1 kẻ lẻo mép phơi bày tất cả những suy nghĩ sâu thẳm riêng mình...



Do mình k0 đủ bản lĩnh để gặm nhấm tất cả 1 mình chăng ?

( Đã viết nhiều là thế mà chẳng biết có ai đọc blog và hiểu được mình chưa nhỉ?)

-----------------------------------

"Viết đã nhiều lắm, nhưng lại xóa đi
Tất cả
Dường như viết bất cứ thứ gì bây giờ cũng chỉ là vô nghĩa
Chẳng muốn thanh minh, chẳng muốn trách cứ
Nói nhiều làm gì, nói lắm để làm chi
Vì tất cả, rốt cuộc, cũng chỉ là những ảo ảnh vô hình



...Một ngày nào đó
Bạn vô tình xa cách tôi
Và tôi vô tình quên mất bạn
Thật buồn cười
Vì sau tất cả
Chúng ta vẫn chẳng là gì của nhau..."

(ST) -rất hợp tâm trạng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét