Vừa đi phát tờ rơi về , buồn ngủ kinh khủng, đứng suốt 4 tiếng ngoài nắng ngay trước cái sạp báo muh, hì hì , nhưng mà k0 sao
Sáng sớm 6h30 mới ngủ dậy trong khi 7 h phải có mặt ở sạp báo gần hồ Con Rùa , hiz , mình cứ cuống cuồng cả lên , chưa chuẩn bị quần áo, giày dép j cả , lại còn phải trang điểm nữa chứ ( hic, trong cái bảng hướng dẫn công việc bắt phải make up , chứ k0 phải mình điệu đàng quá đáng đâu nhé,chẳng thix tẹo nào, lem nhem k0 thể tả lại còn dễ ăn nắng….). Bây giờ nhìn lại mới thấy mình bị cháy đen như bê thui rồi, hiz hiz
Vừa chạy lên đến nơi cũng đã 7h20’ , chẳng biết có sao k0 . Đứng suốt đến 11 giờ trưa, nắng ghê, lại còn cứ phải cười toét miệng mà vẫn niềm nở, đôi khi nhờ mình mà bà chủ sạp bán được báo thế mà cái mặt cứ hầm hầm với mình , sợ lắm.
Chẳng biết mấy người bên báo SG tiếp thị có đi qua giả vờ mua báo rồi kiểm tra k0 nhỉ.Mình cứ đứng ngay khu vực đó ,chạy tới chạy lui miệng thì cứ phải cười , chào mời liên tục, đôi khi nhanh wa’ người ta nghe k0 được luôn , hì hì, nhưng số người mua báo TT hôm nay cũng nhiều người vì thấy mình quảng cáo nên mới biết mà mua
.
Một buổi làm việc duy nhất cũng k0 có j mệt nhọc, dzui nhất là lúc mấy lão nào cứ k0 chịu tấp hẳn vào lề mua báo mà cứ hỏi mình lung tung , làm đường đã nhỏ thế lại suýt kẹt xe mấy lần, mấy ông đang 8 với bà chủ sạp cứ phải đuổi đi , đúng là đồng phục màu đỏ này nổi thiệt , he he.
Làm k0 nhiều nhưng cũng thấy làm ra được đồng tiền khó như thế nào, mình lại càng biết quý sức lao động hơn. Đứng ngoài đường như vậy cũng phải chịu nắng gió, những lời nói hờ hững đôi khi vô tâm của người đời.
Đứng đó, nhìn dòng người ngược xuôi, có biết bao người dân lao động buổi sáng nay mà mình đã gặp nhỉ, nhịp sống SG thật hối hả, có ai để ý ai đâu, mình cũng đã bắt đầu lao động để làm ra đồng tiền rồi đấy, cảm thấy vui vui.
Cứ nhiều lần thử sức vào bất cứ công việc nào có thể từ đây đến khi ra trường ....rồi mình sẽ quen, trưởng thành hơn , mạnh dạn hơn...
Có cảm giác như mình đang đứng yên, chưa làm được j .........trong khi nhịp sống vẫn nhanh chóng, hối hả như vậy đấy...
..........................................
Thứ quý nhất
25-03-2006 03:55:36 GMT +7
Tại một làng chài nọ, có một chàng thanh niên hiền lành và tốt bụng, làm việc rất chăm chỉ. Ngày nọ, trên đường về nhà, chàng lượm được một cái chai nhỏ.
Vì tò mò, chàng tìm cách mở nắp chai ra. Bất ngờ từ trong chai bay ra một làn khói trắng và vị thần khổng lồ xuất hiện. Vị thần liền cất tiếng nói: “Đừng sợ! Ngươi là ân nhân của ta, ta cho ngươi ba điều ước. Nào! Hãy ước đi hỡi chàng trẻ tuổi”. Ước gì nhỉ? Chàng đắn đo và trả lời: “Thần cho tôi thời gian để suy nghĩ nhé!” - “Được thôi. Từ đây đến chiều người phải nghĩ ra đấy”.
Chàng đi dọc theo bãi biển và suy nghĩ. Trên đường đi chàng gặp một đám trẻ con hồn nhiên, vô tư chơi đùa say mê. Nhìn những gương mặt thiên thần, chàng thấy cuộc đời mới đẹp làm sao. Đi tiếp, chàng gặp một chàng trai trẻ liều mình cứu những người nghèo khổ thoát khỏi một nhóm trộm cướp. Tấm lòng nghĩa hiệp đó khiến chàng khâm phục. Chàng lại tiếp tục đi và thấy một đám đông vây quanh một cụ già. Có một con cá voi mắc cạn trôi dạt vào bờ, mọi người định giết nó để lấy thịt bán. Cụ già nói: “Những gì thuộc về biển cả hãy trả về cho biển cả”. Thế là chú cá voi được cứu sống.
Hoàng hôn buông xuống. Vị thần hiện ra hỏi: “Ngươi đã nghĩ ra chưa?”. Chàng trai trả lời: “Vâng, xin thần hãy ban cho tôi sự ngây thơ, hồn nhiên của trẻ thơ; một trái tim nghĩa hiệp, dũng cảm của tuổi trẻ và một tấm lòng nhân ái, vị tha của người từng trải”. Vị thần nói: “Hỡi chàng trai, ngươi làm ta bất ngờ đấy, bởi vì ngươi đã nhận ra những thứ quý giá nhất của cuộc đời”
Theo Inspirational Stories
Dưới đây là là phần vote cho câu chuyện trên , nếu chọn ý kiến 2 và 3 thì bạn hãy comment và cho biết thêm cảm nhận, ý kiến của mình nhé
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét