Nhân tài ... có đôi khi bị " đánh rơi", bị lãng quên, bị đánh giá chưa đúng tầm... nhưng chính bản thân họ đã là 1 sự khác biệt rõ rệt và vượt bậc so với số đông... do vậy dù ở trong môi trường nào, trong bất kỳ điều kiện nào, dù có được công nhận 1 cách chính thức hay không thì bản thân của họ, khả năng tạo ảnh hưởng và thu hút của họ vẫn tỏa sáng .
Dưới đây là bài luận của đại ka, đàn anh mà tôi ngưỡng mộ ...
Có thể anh viết văn không hay, có thể họ không đủ cái tâm để đọc hết những gì anh muốn truyền tải mà chỉ xem qua loa đại khái ... nhưng khi đọc bài biết này tôi đã suy ngẫm thật nhiều, tôi học được rất nhiều điều từ anh.
Anh mãi mãi là như thế, luôn là người truyền lửa , luôn hi sinh thầm lặng vì đàn em thân iu và luôn cống hiến hết mình, làm hết mình vì lý tưởng và hoài bão tốt đẹp của mình
Với tôi và những người đã từng sống , học tập, làm việc, trải qua gian khó cùng anh thì anh có 1 sức ảnh hưởng lớn , lúc nào cũng là 1 thủ lĩnh đáng kính trọng, có tâm và có tầm.
-----------------------------------------
Bài luận số 1: Bạn sẽ dùng cuộc đời của mình vào việc gì? (Hoài bão và lẽ sống của cuộc đời bạn là gì?)
Có lẽ khi viết bài này, rất nhiều người sẽ viết về hoài bão của họ là trở thành một nhà lãnh đạo tài năng, được mọi người nể phục và biết đến. Riêng tôi, ngay từ khi sinh ra, bố tôi đã xác định rằng không được theo con đường lãnh đạo, hãy cứ làm một con người bình thường mà có ích cho xã hội đi đã. Lúc đó, tôi cũng chẳng có khái niệm gì nhiều về những điều mơ hồ đó, chỉ biết rằng tại vì gia đình tôi 4 đời làm lãnh đạo, có lẽ thấm thía cái sự đời lên xuống, những thăng trầm của một người làm lãnh đạo nên bố tôi đã dặn dò tôi điều ấy.
Bước chân đi học, tôi luôn sống theo suy nghĩ, hãy cố gắng học tốt đã, và suốt cả những năm phổ thong tôi cắm đầu vào học hành, chỉ mong đeenf đáp lại những gì Bố mẹ tôi đã hy vọng. Mơ về một tương lai trở thành mọt người có ích cho xã hội, để bố mẹ tôi ra ngoài đường có cái nói với thiên hạ. Suốt những năm tháng đó, tôi nghĩ tôi học là vì bố mẹ tôi.
Bước ngoặt trong đời tôi là khi tôi vào đại học và tham gia các hoạt động của Đoàn – Hội sinh viên trường, với khả năng nhạy bén và linh hoạt trong công việc tôi dần trở thành một thủ lĩnh sinh viên, lo các hoạt động cảu sinh viên và quản lý các câu lạc bộ trong trường, tôi thấy được cái khả năng quản lý và sắp xếp của tôi không hề kém.Nhưng, cái mà khiến tôi đam mê nhất đó là hoạt động tình nguyện, đặc biệt là chiến dịch Mùa Hè Xanh. 4 năm học Đại Học, một sinh viên chỉ có thể tham gia 3 chiến dịch tại các mặt trận xa là tối đa. Nhưng tôi đã tham gia đến 4 chiến dịch tại miền tây Nam bộ. Từ những năm đầu tiên, tôi đã cố gắng học hỏi các anh, chị để có những kỹ năng về chiến dịch. Tôi trải long mình ra với tất cả mọi người dân, và cả chiến sĩ nữa. Năm đó tôi là chiến sĩ trẻ nhất mặt trận, được mọi người gọi dưới cái biệt danh ngộ nghĩnh là “Sói chó” – nhờ tôi vào vai trong 1 vở kịch. Đến bây giờ cái biệt danh đó vẫn luôn theo tôi như một kỷ niệm không thể nào phai. Tôi còn nhớ rất rõ những ngày đắp đường, những buổi dạy hè cho thiếu nhi, những đêm liên hoan ăn sương nằm đất suốt đêm tại mặt trận. Khi đó tình cảm đồng chí giữa những sinh viên thật đẹp. Những năm sau, tôi được cử làm chỉ huy mặt trận, tâm trạng, chức vụ tuy có khác nhưng ngọn lửa tình nguyện trng tôi vẫn cháy. Có những lúc anh em thấy đuối vì công việc, nhưng họ nói, cứ nhìn vào mắt tôi là có thể tiếp tục làm việc, bởi lẽ, trong mắt tôi lúc nào cũng có lửa, một gọn lửa có thể truyền tinh thần cho những người khác.
Đối với những hoạt động phong trào về tình nguyện, tôi dành cho nó một tình yêu thật lớn. Nếu nói hoài bão của tôi, thì trước hết, tôi chỉ xin được cho tôi đủ sức khỏe để tôi thực hiện cái lý tưởng “Tuổi trẻ cống hiến cho xã hội”. Ước gì tôi có thể vác ba lô đi mãi, đến những miền xa xôi của tổ quốc, những nơi còn đó những mảnh đời bất hạnh, những em thơ không được tới trường. Tôi mong tôi có thể đem những hiểu biết của mình tới họ, để họ hiểu được đất nước mình đang chuyển biến như thế nào, để mỗi lần họ đi ra thành phố, họ không thấy họ quá bơ vơ.
Ngày nay, hầu như thanh niên qua lo vào công việc kiếm tiền, danh vọng. tôi cũng muốn lắm chứ, tôi cũng có khả năng chứ. Nhưng tôi nhận ra một điều đang quý hơn đó là con người sinh ra không phải chỉ tồn tại, mà để sống. Sống thì phải biết chia sẻ, biết yêu thương tới cộng đồng. Một trang giấy không có để tôi có thể nói hết nỗi long của mình. Nhưng từ trước đến nay trong cuộc sống tôi luôn làm theo cái suy nghĩ của bản than, hay có thể gọi là lẽ sống “Sống để cống hiến cho đơi” và hoài bão được xách ba lô đi khắ những nơi vùng sâu vùng xa của tổ quốc.
Bài luận số 2: Tại sao bạn tham gia dự tuyển vào chương trình IPL? (Động lực dự tuyển của bạn là gì?)
Tôi nhận được thông tin của chương trình qua một tờ báo. Ngay từ lúc đó trong đầu tôi đã nghĩ tại sao không, nhưng câu hỏi đó bị công việc bận rộn làm tôi quên đi. Hơn nữa, bản than tôi thích đối diện nói chuyện trực tiếp hơn là nói mọi thứ qua giấy bút về những gì mình đã, đang và sẽ làm. Cho đến một ngày bạn tôi kêu tôi nên tham gia xem thế nào. Lúc này tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc tham gia chương trình này.
Như đã nói, ước muốn lớn nhất của tôi là đi đến khắp mọi miền đất nước, đến những nơi mà tôi có thể giúp đỡ được nhiều người cần những hiểu biết và khả năng của tôi. Nhưng với cái tuổi 22 như bây giờ, tôi quá non trẻ để cho ai tin vào khả năng của tôi. Hơn nữa, vật chất cũng là một vật cản không hề lớn. Ở cái tuổi của tôi, các bạn ở nước ngoài đã từ chối nhận chu cấp từ cha mẹ, thâm chí cách đó cả 4, 5 năm. Còn tôi, một sinh viên mới ra trường, mới có việc làm, lương tháng cahwngr bao nhiêu. Nhưng cũng đủ để không phải ngửa tay xin bố mẹ tiền ăn, tiền trọ. Tuy nhiên, tiền dư không đủ để tôi thực hiện được cái khát khao cháy bỏng của mình. Tôi cần phải thay đổi, cần phải làm điều gì đó để theo đuổi cái lý tưởng của tôi và sau đó là dẫn dắt nhiều người hơn nữa theo cái lý tưởng đó.
Tôi tham gia chương trình IPL với mong muốn ban đầu là thử sức mình ở một sân chơi lớn, tôi có thời gian kiểm nghiệm lại chính mình. Trong cuộc sống, tôi chưa bao giờ thiếu tự tin trước bất kỳ một công việc nào, kể cả chuyện tham gia chưuowng trình này, dẫu cho bạn tôi có nói, thi viết liệu người ta có hiểu hết cái khả năng, hiểu hết những điều tôi muốn truyền tải không?.
Hơn nữa, tôi đã suy nghĩ xa hơn về lý tưởng của mình. Nếu tôi chỉ là một người bình thường, liệu tôi có đủ sức thuyết phục ai tin vào con đường tôi đang đi không, với vốn kinh nghiệm trong trường, một ít thực tế, tôi chỉ là mọt hạt cát nhỏ bé giữa cuộc sống. Tôi muốn thi để rồi nếu như đậu, tôi sẽ được rèn luyện bài bản hơn trong một môi trường mà có nhiều người giỏi hơn tôi gấp nhiều lần, tôi có thể lý giải được những khúc mắc trong công tác lãnh đạo điều hành mà bấy lâu nay bản thân chưa ngộ ra được. Nhưng hơn hết, nếu tôi được như vậy, tôi có thể làm được nhiều hơn cho cái hoài bão của mình, lúc đó tôi là một lãnh đạo được đào tạo cơ bản mà. Tôi sẽ làm cho cái con đường của tôi lung linh hơn, và rồi mọi người sẽ tiếp bước tôi theo nó, lúc đó hạnh phúc gáp hơn nhiều lần. Bởi vì, có nhiều người cũng thực hiện một lý tưởng đúng đắn cùng với tôi.
Một nguyên nhân mang tính thực tiện và có cái gì đó hơi tính toán đó là, bản thân tài chính không cho phép tôi có thể đăng ký, trả học phí cho một khóa học lãnh đạo mà ở đó có rất nhiều thầy cô đã từng, hoặc đang là những con người được cả đất nước biết đến về sự thành công của họ. đăng ký vào, biết đâu đó, tôi đạt, tôi được học, không phải đóng học phí, được tham gia vào một lớp học đầy chuyên nghiệp và quá nhiều sơ hội trước mắt nếu như kết thúc khóa học đó.
Một điều cuối cùng, có thể mọi người cho tôi quá tự tin, nhưng tôi không hề ngượng khi tôi nói rằng tôi là một người có khả năng, toi mong muốn khả năng đó được phát triển hơn nữa. Người ta có nói “ Ngọc bất trác bất thành , nhân bất học bất tri lý”.
Đó chính là những lý do mà tôi tham gia chương trình này.
Bài luận số 3: Bạn hãy tự chứng minh mình là một “Hạt giống lãnh đạo”/ “Potential Leader”.
Với những gì tôi viết sau đây có thể chưa đủ để khẳng định tôi là một hạt giống lãnh đạo. Nhưng tôi cũng tin rằng với những gì tôi có , tôi vẫn là một hạt giống, có thể hạt giống đó chưa được chăm bón kỹ, nên chưa khẳng định đó là một hạt giống tốt.
Khi tôi còn nhỏ, có nhiều người ở quê tôi khi nhìn thấy tôi chơi với đám trẻ xung quanh nhà tôi, đã nói tôi có tố chất lãnh đạo. có lẽ, bởi vì gần như trong bất kỳ một trò chơi gì tôi cũng là người đứng đầu dẫn dắt, phân chia tất cả. Ví như đó là một cuộc đánh trận giả ở những đống rơm ngày mùa ở quê, tôi lãnh quân làng trên, chống lại làng dưới, tôi sắp xếp, cắt cử bạ tôi vào vị trí, đặt ra những ám hiệu hết sức trẻ con để liên lạc và làm hiệu lệnh. Nhìn vào trận địa tôi luôn tìm ra cách sắp xếp tối ưu để lợi dụng địa hình … hay đó là những lần đi trộm ổi giữa đêm trăng, trò trẻ con mà, tôi cắt cử người canh thành mấy lớp, có ám hiệu đặc biệt, hầu như chưa bị bắt lần nào.
Sau này khi đi học phổ thông, khi mới vào nhận lớp, tôi vẫn là người nổi bật trong việc phân công công việc trong lớp và rồi luôn được bầu làm lớp trưởng hay là một chức gì đó mang tính lãnh đạo. phong trào nào tôi cũng cố gắng làm hết mình, vận dũng những sự sang tạo của bản thân để dẫn dắt lớp tôi.
Vào đến đại học, tôi dần dần khẳng định được mình qua từng năm, tôi chấp nhận làm một chân sai vặt, hay tham gia vào tất cả cá khâu của một chương trình, một tổ chức, vì lúc đó tôi suy nghĩ có làm được việc nhỏ, sau này mới làm được việc lớn thành công. Cũng chính vì thế tôi nhận ra sự quan trọng của một người làm lãnh đạo, thành bại phụ thuộc rất nhiều vào người lãnh đạo. Không nhất thiết phải có thật nhiều người tài trong tay thì người lãnh đạo đó mới thành công, người lãnh đạo thành công là người biết được điểm mạnh của từng người, dù bề ngoài họ không biểu hiện gì. Biết giao công việc, biết phân chia công việc thôi chưa đủ, mà phải biết đặt trọng trách đó cho ai, và phải cho người làm nó hiểu được vai trò của họ, khi đó người làm mới có trách nhiệm cao đối với công việc của họ, thành công đều bắt nguồn từ trách nhiệm đối với bản thân và với công việc mà mình đang làm.
Hơn nữa, với tôi, tất nhiên lãnh đạo không phải là người chỉ đứng chỉ tay năm ngón, làm cho cấp dưới phải nể sợ, mà lãnh đạo tốt là người làm cho cấp dưới khâm phục và kính trọng, điều này rất khó. Bởi lẽ, tâm lý con người là một thứ rất khó nắm. công việc bạn có thể rành nhưng mỗi con người
đều phải có thời gian mới hiều được. chính vì thế, tôi luôn đặt nặng việc kiểm tra đôn đốc tiến độ thực hiên, đồng thời động viên thâm chí thỉnh thoảng xắn tay vào để hỗ trợ. Khi đó những người làm việc họ có cảm giác họ là một nhân tố quan trọng, ai cũng thích mình là người qua trọng, vì thế họ tăng them hưng phấn với công việc.
Tuyệt đối không nên nóng nảy trong công việc, luôn đặt lợi ích chung làm đầu, luôn giữ dược thái độ nhẹ nhàng, bình tĩnh trong việc xử lý mọi tình huống. vấn đề gì cũng có lý do riêng của nó, cần phải tìm hiểu kỹ nguyên nhân trước khi đưa ra quyết định. Và sau mỗi chương trình cần phải họp rút kinh nghiệm để kiểm điểm tổ chức, rút kinh nghiệm chung, dành những lời khen tặng cho người làm tốt. Đó là một điều cốt yếu để lần sau làm tốt hơn.
Người lãnh đạo tốt là người biết truyền lửa nhiệt tình, hăng say trong công việc cho nhân viên của mình.
Trên đây có thể tôi chưa nói hết được những gì tôi có. Nhưng những gì tôi đã viết đều xuất phát từ thực tế công việc, không thông qua sao chép sách vở. Bởi lẽ, với tôi, linh động trong mọi công việc là chìa khóa thành công của một nhà lãnh đạo.
----------------------------------
Tôi kể cho 1 người bạn mới quen qua cuộc thi về anh, người đó bảo có thể do bài luận của anh không thể hiện khát vọng lãnh đạo rõ ràng.
Có thể người đó nói đúng. Nếu như những người chấm thi chỉ nhìn vào đoạn đầu chứ không để tâm đọc hết cả bài thì đúng là họ sẽ vứt ngay bài luận của anh qua 1 bên.... : " ...Riêng tôi, ngay từ khi sinh ra, bố tôi đã xác định rằng không được theo con đường lãnh đạo, hãy cứ làm một con người bình thường mà có ích cho xã hội đi đã. Lúc đó, tôi cũng chẳng có khái niệm gì nhiều về những điều mơ hồ đó, chỉ biết rằng tại vì gia đình tôi 4 đời làm lãnh đạo, có lẽ thấm thía cái sự đời lên xuống, những thăng trầm của một người làm lãnh đạo nên bố tôi đã dặn dò tôi điều ấy..."
Và họ đã mắc phải thiếu sót lớn, sai lầm khủng khiếp như vậy...
Nếu là những con người thật sự có tầm, họ sẽ không nhìn sự vật, nhất là đánh giá 1 con người chỉ bằng con mắt của chính mình mà sẽ phán xét dưới nhiều góc độ, khía cạnh, hoàn cảnh khác nhau.
Họ không hiểu được rằng, lãnh đạo cũng là con người nên dĩ nhiên mỗi người họ đều có phong cách riêng và cách lãnh đạo riêng... có người thích nói về bản thân mình,thích phô trương,có người thích nói về những điều cao đẹp nhưng có làm được hay không chỉ có trời mới biết, có người nghiêm khắc, có người mềm dẻo, có người tính thế này, có người thế khác... chẳng ai giống ai
Và điều quan trọng nhất, họ tổ chức cuộc thi để đi tìm lãnh đạo nhưng họ lại không hiểu được rằng những người có khả năng tạo ảnh hưởng lớn, có khả năng thu phục nhân tâm mới chính là những lãnh đạo tuyệt vời trong tương lai ( dĩ nhiên là cũng phải phụ thuộc 1 phần vào môi trường và cách rèn luyện phát triển năng lực bẩm sinh ấy của mình ).
Đó chính là đại ka của tôi. Lời nói và hành động của anh luôn có sức thu hút kỳ lạ khi đứng trước đám đông.
Nếu hỏi những người đã từng sống và làm việc với anh, hay hỏi những người mới đây thôi tham gia offline IPL miền Nam... về anh thì họ cũng sẽ nói như tôi , mặc dù anh gặp họ chưa đầy 1 ngày.
Có thể anh không giỏi nói về bản thân mình nhưng cách anh nghĩ, cách anh nói, cách anh làm đã thể hiện tố chất phi thường đó. Hoặc chí ít nếu họ đọc bài viết có tâm 1 chút chứ không phải chỉ đọc qua loa đoạn đầu đoạn cuối thì cũng có thể hiểu được chút ít nào đó về từng thí sinh.
BGK cho rằng những người luôn hy sinh thầm lặng,những người từ tốn và giản dị nhưng lại có sự cố gắng hết mình, khát khao, giấc mơ cháy bỏng về những điều còn lớn hơn chính sức nặng của họ.... thì không thể làm lãnh đạo được hay sao ?!!!!!!!!!!!
Việc lựa chọn sai lầm và những sơ sót là cực kỳ nguy hiểm. Đó chính là lý do mà có những kẻ dốt nát dỏm đời trong xã hội có thể trèo lên làm lãnh đạo, còn những người tài đức thật sự thì lại bị bỏ rơi đâu đó... Thật hài !
Lãnh đạo thời đại này đã quá đủ những kẻ đầu thì rỗng mồm thì to, trịch thượng, thích lên gân, thích dùng quyền uy, thích bốc phét,sĩ diện và tham nhũng lắm rồi... Chẳng phải chúng ta đang cần, đang khát những con người thật sự có tâm, có tài, những người vì lợi ích chung mà quên cả bản thân mình hay sao ???
Nếu được đưa ra nhận xét cá nhân thì tôi cho là các vòng thi không hợp lý cho lắm, 1 bài văn không thể đánh giá được hết 1 con người và khả năng của người đó... do vậy ở những vòng đầu nên kiểm tra từ thực tiễn của thí sinh trước, hoặc có thể khéo léo gặp gỡ trao đổi để hiểu về từng ứng viên hơn...
Trước giờ thi vòng 3, trong phòng tôi có rất nhiều câu hỏi ngây ngô, những phát biểu khá...linh tinh của vài ứng viên. Có thể 1 vài người trong số họ nghĩ là khi đặt câu hỏi hoặc phát biểu gì đó thì sẽ được giám thị hoặc BGK chú ý và có ấn tượng tốt. Tôi thất vọng, thất vọng khủng khiếp. Tôi tự hỏi làm sao mà những người đặt những câu hỏi ngớ ngẩn ấy lại có thể lọt vào vòng 3. Tôi xót cho những tấm vé vòng 3 ấy, tôi thương cho anh mình và tôi tiếc cho BTC....
Từ thời điểm ấy,tôi đã không còn quan trọng đến kết quả cuộc thi nữa.Tôi biết có rất nhiều bài luận sai những lỗi chính tả sơ đẳng, có cả những bài luận chỉ được viết bằng trí tưởng tượng chứ không có chút thực t
ế nào nhưng lại được chọn....Và tôi nhận ra rằng có rất nhiều nhân tài thật sự đã bị loại bởi cách làm việc không có tâm của người tổ chức. Tôi không còn cảm thấy hứng thú về cuộc thi chút nào nữa
Ngày hôm ấy, điều làm tôi vui nhất chính là việc có thêm những người bạn mới dễ thương từ buổi Offline.Họ nồng ấm và thân thiện, không khí gần gũi thân thương ấy làm tôi có cảm giác chúng tôi giống những người anh em cùng 1 gia đình....
Một cuộc thi chẳng thể nào đánh giá được hết 1 con người , 1 bài test chẳng thể nào đo hết được khả năng của tôi !
... Còn tình người sẽ đọng lại mãi mãi...