"Success is not the key to happiness. Happiness is the key to success. If you love what you are doing, you will be successful" :)
...
có 2 tuần, vậy mà tới ngày chót mới nhảy
5 tiếng sắp xếp ý và viết.
Nộp vào đúng 12g đêm ngày cuối cùng,
cũng lo là vi phạm thời gian
Nhưng mình rất thích những chủ đề này, trong đầu lúc đó không quan trọng là có được chọn hay không
Chỉ đơn giản là thích viết ra những gì mình nghĩ và mình đã viết bằng tâm huyết
Dĩ nhiên , khi làm 1 việc nào đó với lòng đam mê và sự tin tưởng rằng khả năng của mình có thể làm tốt thì bạn sẽ nhận được kết quả xứng đáng ...
---------------------
Bài luận số 1: Bạn sẽ dùng cuộc đời của mình vào việc gì? (Hoài bão và lẽ sống của cuộc đời bạn là gì?)
Lúc bé, tôi có 1 ước mơ là sau này mình sẽ trở thành chính khách hoặc đại sứ thiện chí. Có lẽ một phần cũng vì tôi ngưỡng mộ cha mình- một người lính, một nhà chính trị thanh liêm và bình dị .Mỗi lần nhìn ông phong thái giản dị đứng trên bục nói chuyện với những lời lẽ mạnh mẽ nhưng không hề lên gân mà mộc mạc ,chân thành,dễ đi vào lòng người, tim tôi lại cảm thấy rạo rực và dâng lên một niềm tự hào khôn tả. Một phần, cũng vì tôi thích cảm giác được đứng trước đám đông để chia sẻ với mọi người và nói lên quan điểm của mình.Tôi biểu hiện sự thích thú - hay nói đúng hơn là niềm đam mê đó – trong suốt những năm tháng đi học và trong tất cả mọi hoạt động của mình.
Lớn lên, khi đã có thể nghiền ngẫm và diễn giải được nhiều việc,tôi hiểu sở thích khi còn nhỏ của mình chỉ là ý thích theo bản năng chứ lúc đó chưa hề có 1 sự lý giải nào như bây giờ.Càng lớn, càng đi nhiều nơi, hiểu thêm về cuộc sống ,tôi thấy mình như được tiếp thêm lửa nhiệt huyết.Khát khao được chia sẻ, lắng nghe mọi người; khát khao làm những điều tốt đẹp cho đời của tôi ngày càng mạnh mẽ.Tôi bắt đầu thay đổi định hướng của mình bằng việc quyết định đăng ký vào Đại học với chuyên ngành Quản trị kinh doanh.Tôi hiểu rằng hướng đi này tuy có khác với ước mơ thời thơ bé của mình nhưng những yếu tố quan trọng để có thể đi trên con đường này hay con đường kia về cơ bản thì không hề khác nhau vì nó cùng có chung một mục đích tốt đẹp là hướng đến cộng đồng và đều cần có những năng lực nhất định.
Hàng ngày,tôi đến trường bằng xe bus, trên phương tiện này tôi được thấy nhiều người với nhiều ngành nghề, nhiều tầng lớp và nhiều cảnh đời khác nhau.Tôi thường bắt chuyện với những người dân lao động, từ đó càng hiểu thêm về cuộc sống, về những khó khăn của họ.Ngoài ra, tôi cũng rất thích được tham gia làm từ thiện và các hoạt động xã hội .
Năm 3,tôi tham gia rất sôi nổi các hoạt động ở trường. Một người anh của tôi bên Đoàn trường có kể cho tôi nghe về chuyến đi Miền Bắc khi anh ấy và đoàn làm truyền hình thực hiện chương trình “Một điều ước”của VTV3 ở nhánh Đông Bắc Việt Nam. Anh kể đó là vùng cao của đất nước, con người và cảnh vật đều hết sức dễ thương.Anh đã được chứng kiến những người dân tộc Mán,Mèo,Dao …bằng da bằng thịt. Anh được thấy đập nước trên Cao Bằng và cả những ngọn núi non trùng điệp ngăn cách nước Việt Nam với Trung Quốc bằng mắt chứ không phải qua Tivi. Mọi thứ thật lạ lẫm với anh, đến đâu cũng phải trầm trồ vì cảnh thiên nhiên quê hương thật đẹp.Tuy nhiên, cuộc sống còn rất khó khăn.Nghe câu chuyện đó,tôi đã phải băn khoăn rất nhiều, không hiểu tại sao họ có thể sống ở một nơi mà điện thoại, truyền hình còn bị các ngọn núi che lấp, không có điểm vui chơi, giải trí, không có trạm y tế gần nơi ở.Quả thật bản năng sinh tồn của con người thật ghê gớm!Sinh hoạt thường ngày là khó khăn, chuyện đi lại còn khó khăn hơn nữa, từ tỉnh này qua tỉnh kia phải vượt qua những ngọn núi có độ cao khủng khiếp, những cung đường luôn đầy rẫy những cạm bẫy của thiên nhiên.
Từ những câu chuyện thực tế như vậy ,tôi thầm ngưỡng mộ người anh của mình, tôi học được rất nhiều điều từ anh và cũng hiểu thêm được nhiều điều từ cuộc sống.Cũng như anh,tôi mong tôi có thể đem những hiểu biết của mình tới họ, để họ hiểu được đất nước mình đang chuyển biến như thế nào, để mỗi lần họ đi ra thành phố, họ không thấy họ quá bơ vơ.
Tôi thấy mình khát khao được cống hiến nhưng lại không thể làm được gì nhiều khi mà bản thân và trong tay không có gì nên tôi càng quyết tâm trau dồi kiến thức về xã hội và những lĩnh vực mình yêu thích,mở rộng tư tưởng, tầm nhìn để làm tốt con đường mình đã chọn,để có thể trở thành 1 doanh nhân thực sự và giúp đỡ những mảnh đời cơ cực,những hoàn cảnh bất hạnh mà đâu đó còn rất nhiều trên đất nước ta.
Khi tôi còn nhỏ, cha tôi thường đọc cho tôi nghe 1 đoạn nổi tiếng trong cuốn “ Thép đã tôi thế đấy”:
"Cái quý nhất của con người ta là sự sống.Đời người chỉ sống có một lần.Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người…”.21 tuổi Bác Hồ đã ra đi tìm đường cứu nước,21 tuổi cha tôi trở thành anh hùng…tuổi 21 ấy thật thiêng liêng và ý nghĩa với hàng triệu con người trên đất nước này. Tôi cũng không muốn mình phải hối tiếc bất kỳ điều gì trong cuộc đời.
Dù chỉ mới chập chững và chưa làm được gì nhiều nhưng tôi cũng có lý tưởng của riêng mình.Đó là hoài bão kết hợp được sức mạnh của lời nói,hành động để thu phục lòng người và gây ảnh hưởng tích cực đến suy nghĩ người khác, góp phần làm cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp.Lòng yêu nước như máu chảy trong tim,tôi còn nợ đất nước 1 cuộc đời.“Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình”,khát khao của tôi chính là niềm đam mê của tuổi trẻ tràn đầy nhiệt huyết cống hiến cho xã hội.
Công việc hiện tại dù đôi lúc mệt mỏi nhưng tự đáy lòng, tự trong trái tim lại có lửa làm việc, ngọn lửa tình nguyện ngày nào chuyển qua ngọn lửa đam mê cho công việc,tiếp thêm sức mạnh cho tôi tiếp tục bước đi, để làm tiếp, để cống hiến tiếp cho đời, để thấy mình còn có ích .Vì vậy tôi thấy mình thật may mắn lắm
“ …Chế độ cho em đôi cánh chim bằng
Và vinh dự được làm người đi trước ” – ( Giang Nam )
Bài luận số 2: Tại sao bạn tham gia dự tuyển vào chương trình IPL? (Động lực dự tuyển của bạn là gì?)
Tôi biết đến chương trình IPL thông qua giấy thông tin có câu chuyện chú gà “ đại bàng” được gửi đi các lớp ở trường Đại học.Ngoài ra, bạn bè của tôi ở các trường khác,ở những nơi khác cũng bàn tán rất nhiều về chương trình này.Đối với tôi,dự án IPL là một môi trường lớn về nhiều nghĩa và có sức thu hút rất mạnh mẽ.Do đó có lẽ cũng không đáng ngạc nhiên khi tôi cũng như rất nhiều bạn trẻ khác đã đăng ký tham gia.Với tôi đó là 1 cơ hội lớn, như Tố Hữu nói “ chọn một dòng hay để nước trôi ”, tôi đã lựa chọn và quyết định.
Tôi đến với IPL cũng vì một lẽ, tôi luôn mong muốn có 1 kiến thức thực sự tốt ,1 nền tảng vững chắc cho những gì mình đang theo đuổi .Kiến thức đó sẽ là hành trang cho chặng đường dài đầy gian nan,khó khăn nhưng cũng đầy những bất ngờ thú vị sau này.Có thể tôi sẽ không được chọn nhưng cũng không hề gì , tôi luôn muốn trải nghiệm và thử sức mình trong mọi việc.Tôi luôn sẵn lòng tin và niềm lạc quan, hy vọng ở tương lai nên dù thất bại tôi cũng sẽ rút thêm được nhiều kinh nghiệm và bớt đi những dại khờ trong người.
Thêm nữa, tôi đăng ký tham gia chương trình vì học bổng của IPL .Đó 1 lý do thực tế. Dù mơ ước được rèn luyện trong 1 môi trường lớn với những kỹ năng , kiến thức tốt như đàn anh , đàn chị đi trước hay như thầy cô của mình thì thì số tiền ấy quả là quá lớn tôi ở thời điểm này nếu không phải được học bằng học bổng .
Và 1 lý do nữa từ tận sâu đáy lòng của mình,động lực mạnh mẽ thôi thúc tôi, đó là khao khát được hòa nhập,được kết hợp và học tập cùng những người có chung khát vọng, những người thực sự muốn cống hiến sức mình phụng sự xã hội ,góp phần làm giàu đẹp đất nước. Chỉ cần 1 vài đốm lửa nhỏ sẽ bùng lên ngọn lửa lớn.Tôi mơ về một xã hội mà nơi đó người đi trước bằng kiến thức, sự hiểu biết của mình sẽ giúp đỡ người đi sau và những người kém may mắn hơn mình. Khi đó lý tưởng và hoài bão tốt đẹp của lớp người đi trước sẽ tiếp thêm sức mạnh và truyền ngọn lửa nhiệt huyết cho càng lớp đàn em góp phần làm mạnh thêm khối đời.Để từ đó lòng tin được nuôi dưỡng và sự đoàn kết vì 1 đất nước phát triển từng ngày sẽ được xây dựng một cách mạnh mẽ và đồng lòng.
Tôi luôn cảm thấy hân hoan hạnh phúc khi làm được việc tốt . Cũng như vậy ,tôi sẽ hạnh phúc khi làm được gì đó để giúp đỡ cho cộng đồng tôi đang sống ,khi giải quyết được 1 phần nào đó những bất cập vẫn còn đầy rẫy xung quanh.
Có thể tôi không diễn tả được hết ước vọng và hoài bão đó của mình, tôi cũng tự hỏi không biết người đọc có thể hiểu được những điều tôi cảm nhận và muốn nói hay không.Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã , đang và sẽ tiếp tục tin tưởng, lạc quan và vững bước trên con đường mình chọn .Chính bản thân tôi không chịu dừng lại mà luôn chuyển động. Và hơn hết , khi sự chuyển động đó vì 1 lý tưởng và mục đích lớn không chỉ của riêng bản than tôi .
Tôi hiểu, thế giới này chỉ có người tồn tại và kẻ bị lãng quên.Cũng như trong cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vừa qua đã cho ta thấy , ở thời đại này , trong thế giới phẳng này ,cơ hội được chia đều cho tất cả mọi người , và nó sẽ đến với những ai biết ước mơ , dám ước mơ và thực hiện ước mơ đó 1 cách đúng lúc , đúng thời điểm.Thêm nữa, tôi cũng hiểu rõ hơn hết ,mọi sự khởi đầu luôn gắn liền với gian khổ nhưng hạnh phúc sẽ đến với những ai cố gắng, dám làm vì thường thì những kỳ tích luôn bắt nguồn từ những khó khăn và cũng vì “ trên đời này không có con đường cùng, chỉ có những ranh giới ,điều cốt yếu là phải có sức mạnh vượt qua những ranh giới ấy ”( Mùa lạc ).
Bài luận số 3: Bạn hãy tự chứng minh mình là một “Hạt giống lãnh đạo”/ “Potential Leader”.
Theo suy nghĩ của tôi, một hạt giống tốt phải là 1 hạt giống được chăm bón kỹ lưỡng và có ích.Với những gì đã được học ở cuộc đời , ở trường lớp, tôi vẫn chưa dám tự nhận mình là hạt giống tốt nhưng tôi thấy được ở bản thân mình những khả năng tiềm tàng dù chưa được qua rèn dũa, nên tôi nghĩ mình cũng có thể được xem là một “ hạt giống ”.
Như có nói trước về niềm đam mê được đứng trước đám đông trình bày của mình, bắt nguồn từ sở thích khi tôi còn nhỏ. Lần đầu tiên tôi đứng trên sân khấu trước nhiều người lạ là khi tôi đọc lời chúc mừng các mẹ, các cô nhân ngày 8/3 ở Hội Liên Hiệp Phụ Nữ và sau đó phát biểu ở Hội Cựu Chiến Binh , lúc đó tôi 4 tuổi. Cảm xúc lúc ấy thật khó tả, tôi vừa hạnh phúc khi được người lớn khen giỏi , vừa thích thú khi vừa làm 1 việc thật mới mẻ. Khi vào cấp 1 tôi luôn thích được phát biểu dõng dạc trước lớp và luôn muốn được thầy giáo và các bạn lắng nghe , góp ý. Tôi cảm thấy rất vui khi được thầy khen là những ý kiến của mình là thông minh và sáng tạo nên có đôi khi tôi cũng tự hỏi không hiểu vì sao vài bạn trong lớp lại rất sợ nói lên suy nghĩ của mình với người khác, các bạn tỏ ra khá rụt rè và hay nói nhỏ khi phát biểu.Tôi thường đến trò chuyện,chơi chung và động viên các bạn ấy.
Khi vào cấp 2 , tôi may mắn và được 1 trường chuyên của Quận và được “chọn mặt gửi vàng” làm lớp trưởng kiêm luôn lớp phó phong trào. Ngoài ra,trường còn giao cho tôi công việc ở văn phòng trường là cầm micro đọc tên các bạn khối 6 và 9 truy bài vào buổi sáng cùng công việc MC vào mỗi giờ ra chơi.Từ thời điểm này đến hết các cấp phổ thông, tôi cũng được các cơ quan ở địa phương tin tưởng cho đọc tổng kết các chương trình hoạt động của thiếu nhi , thanh thiếu niên và đại diện các bạn phát biểu tại lễ trao học bổng.
Lên cấp 3 ,tôi bắt đầu tham gia các hoạt động ở nhà văn hóa Thanh Niên như CLB lý luận trẻ và các hoạt động văn nghệ của nhà văn hóa..Tại trường, tôi được các bạn bầu làm bí thư lớp. Các ý kiến đóng góp của tôi trong các hoạt động và trong học tập luôn được bạn bè, thầy cô tán thành và cho là khách quan dưới nhiều góc độ
Khi bắt đầu vào Đại học cũng là bắt đầu bước ngoặt của cuộc đời tôi. Tôi chọn chuyên ngành Quản trị kinh doanh quốc tế để theo học với những ước mơ cháy bỏng mang trong người.Tôi vẫn tiếp tục tham gia các hoạt động xã hội , văn nghệ như trước.Các mối quan hệ của tôi dần được mở rộng. Lên năm 2, năm 3 tôi nằm trong Ban tổ chức các hoạt động ở trường.Tôi cùng các bạn phác thảo kế hoạch, lên kinh phí dự trù, cùng mọi người sắp xếp thiết kế cho chương trình, tham gia diễn xuất, làm MC…ngoài ra, do thường đảm nhiệm là trưởng ban đối ngoại nên tôi cũng phụ trách luôn viết thư ngỏ, xin tài trợ,xét duyệt danh sách và giao việc cho các bạn trong Ban.Sau này khi tham gia các Câu lạc bộ hoặc các chương trình từ thiện , công tác xã hội tôi cũng thường là người sắp xếp , lên ý tưởng thực hiện và huy động mọi người cùng làm.
Hè năm 3 lên năm 4 tôi bắt đầu vừa học vừa làm , với công việc là trưởng bộ phận marketing cho 1 dự án của công ty, tôi luôn cố gắng hoàn thành 1 cách tốt nhất khi đã bắt tay vào một việc gì. Điều đó làm tôi thật sự bận rộn.
Tôi học cách giao việc cho nhân viên và bỏ thói quen ôm hết việc vào mình mặc dù có thể tôi sẽ có cảm giác không được an tâm lắm khi giao cho người khác.Tôi thường xuyên lắng nghe và động viên góp ý,tiếp thêm động lực làm việc cũng như cùng những đồng sự của mình giải quyết khi có khó khăn.Tôi giúp họ thấy được trách nhiệm và tầm quan trọng của họ đối với công ty để họ hiểu hoài bão và lý tưởng của công ty cũng phụ thuộc 1 phần nhờ vào tài trí lợi của từng người và khi tất cả mọi người đồng lòng cố gắng vì lợi ích, sự thịnh vượng của mái nhà chung thì chính điều đó cũng sẽ mang lại hạnh phúc cho bản thân mỗi người.
Tôi luôn cố gắng nhìn nhận sự việc dưới nhiều góc cạnh, cố gắng phát huy cách động viên , khen chê đúng nơi, đúng thời điểm để từ đó gieo những suy nghĩ tích cực và truyền cho nhân viên nhiệt huyết, đam mê trong công việc.Trong nhiều trường hợp, tôi thường để nhân viên của mỉnh thấy được lòng tin của tôi đối với họ và khơi gợi để từ đó phát huy tiềm năng của từng người và giúp bản thân mỗi người thấy được năng lực của chính mình.Cũng nhờ vậy tôi có thể thấu hiểu khả năng vượt trội, bản chất và tính cách từng người để từ đó biết cách phân chia công việc, vị trí hợp lý và có cách ứng xử phù hợp.Tài nguyên con người chính là yếu tố quan trọng nhất của 1 doanh nghiệp, vì vậy tôi luôn luôn mong muốn cấp trên của mình hiểu được điều đó.
Hiện tại , tôi vẫn là tôi, lạc quan tin tưởng và hết mình trong công việc.Tôi nuôi dưỡng ngọn lửa ấy, vì có thể ở cùng lứa tuổi như tôi bạn chắc chắn trẻ, khi bạn 21, nhưng để có nhiệt huyết thì chưa chắc.Và vì bạn chắc chắn trẻ ở tuổi 21, nhưng khi bạn 51 mà vẫn còn thanh xuân mới là đặc biệt!
---------------------------------------
Vượt qua IPL vòng 2, tiến thẳng vào vòng 3 !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét