Việt Nam làm nên lịch sử
...7 giờ tối, 28/12...chỉ còn khoảng chục mạng IPlers tập trung vào 1 wán cafe ở Q10 để xem đá banh sau buổi họp ban chiều nhưng không khí vẫn xung và nóng như thường...
Chúng tôi cùng nhau đứng lên hát quốc ca, cùng nhau chăm chú từng đường đi bóng của các cầu thủ đội nhà, đến nỗi quên cả đói, quên luôn là cả ngày chả có gì nhét vào bụng,chờ phục vụ mang đồ ăn lên mất gần 1 tiếng đồng hồ...
Không khí trong quán sôi sùng sục, rồi chùn xuống 1 chút khi đội Thái ghi bàn. Nhưng bài hát " Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng" và " Dậy mà đi " làm tinh thần chúng tôi lại càng dâng cao,lại nuôi thêm hy vọng...
VN liên tục có các bàn sút gây nguy hiểm lưới đối phương, còn Thái thì như trận trước và trân VN gặp Sing, có rất nhiều trái chỉ " suýt-nữa-là-vào ". Dĩ nhiên đó là may mắn của đội VN...
Cũng như những lần trước, lần này tôi mong VN thắng và đặt niềm tin vào đội nhà,2 lần tôi đặt niề tin đều đúng ( trước đó ai cũng chọn Sing và Thái,còn tôi lại suy nghĩ về VN ) .Tuy nhiên tôi cũng thấy lo và tự hỏi rằng thần may mắn đã đến 2 lần, liệu lần này ...
Trong suốt trận đấu, tôi nắm chặt lấy ngón tay có đeo chiếc nhẫn làm bằng lông voi mà anh trai đã tặng tôi sau chuyến đi Buôn Mê Thuột, anh bảo chiếc nhẫn sẽ mang lại may mắn... rồi tôi siết lấy tay phải của mình,có đeo chiếc vòng với chữ " Live Strong " mà chị Chúc tặng...
Sau khi trọng tài cho thêm thời gian, ở những giây phút cuối cùng tôi nắm chặt tay rồi lại xoay nhẫn, tay đeo vòng tôi đặt lên ngực trái của mình...
Cách đây 5 năm, khi tôi học lớp 11, Seagames tổ chức tại VN, cũng là VN-Thai đá trận chung kết, tôi và 1 người bạn cầm trên tay 2 cây cờ be bé ( phải gọi là que thì đúng hơn ) đi xem và cổ vũ. Lần đó, phải đá 2 hiệp phụ,và...Việt Nam đã thua. Chúng tôi ai cũng buồn bã ra về, lá cờ nhỏ ấy cũng biết buồn... Khi ghé vào 1 quán ăn, tôi nghe vài người nhìn tôi bảo, thua rồi, vứt đi còn cầm chi nữa. Tôi nhìn thẳng họ mà nói, lúc thắng thì chạy ăn theo, còn lúc thua thì hắt hủi, thái độ của mấy người như vậy mà gọi là yêu nước đó hả ?
Đó là câu chuyện đã lâu...
Tôi chỉ muốn nói rằng dù thắng hay thua tôi vẫn yêu Việt Nam ... thời điểm gây cấn nhất đêm nay trong tôi vẫn lóe lên niềm tin rằng VN sẽ thắng...
Việt Nam vào...trọng tài thổi hết giờ...chúng tôi vỡ òa trong niềm sung sướng và hạnh phúc...hòa nhịp đập cùng hàng triệu trái tim Việt Nam....đó là những hạnh phúc không thể tả bằng lời...
Vậy là lòng tin của người Việt Nam, sự cố gắng của cả đội tuyển đã được đền đáp xứng đáng
Chúng tôi đổ ra đường... cùng mọi người hô vang...có lẽ không khí của Sài Gòn chưa bao giờ nóng như đêm nay...
Có những người tôi chưa bao giờ quen nhìn tôi và mỉm cười , có cả những người cùng tôi gọi tên "Việt Nam " , trong bầu không khí ấy chúng tôi là một , cả Việt Nam là một...
Cờ hoa rợp trời... thật sự tự nhiên lúc đó lại nghĩ đến bài " Tiến về Sài Gòn "
Cái tết sắp đến sẽ thật ý nghĩa với người Việt
Sài Gòn đêm không ngủ ... Việt Nam đêm không ngủ...
Còn tôi sẽ chìm vào 1 giấc mơ đẹp
Ở đó có những nụ cười Việt Nam...
Cảm ơn lắm những anh chị mà em đã gặp hôm nay, cả 2 anh IPLers đã trò chuyện với em, đã chở em về giúp nữa...
Sau tất cả những niềm vui và hạnh phúc đêm nay, kết quả IPL ngày mai đối với mình đã từ lâukhông còn quá quan trọng nữa. Hạnh phúc không nằm ở kết quả, mà kết quả của 1 cuộc thi thì không đánh giá được 1 con người... nói chung thật sự là chả còn thấy hứng thú hay quan tâm gì lắm ^ ^
Chỉ biết là...iu và nhớ mọi người thật nhìu :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét