Mình đã có 1 ngày bận rộn nhưng thật vui và hạnh phúc.
Càng ngày mình càng tin và nhận ra 1 cách rõ ràng hơn rằng mình là một đứa biết cách góp nhặt những niềm vui nho nhỏ xảy ra trong cuộc sống hàng ngày,để thay vì than thở ủ rũ như những người khác thì mình lại tự tạo ra niềm vui để từ đó vượt qua nhữngkhó khăn, làm vơi đi nỗi buồn của chính bản thân.
Luôn lạc quan và tin tưởng... và sẽ mãi như thế
....
Hôm nay ba sẽ lên đường ra HN họp 1 tuần
Sáng, xe đến đón mình ra sân bay tiễn ba ...
Vẫn như những lần trước, chiếc xe tiến vào Khu VIP A, khu dành cho cán bộ cấp cao
đã có rất nhiều xe đỗ ở đó
Mọi người nhìn ba bắt tay cười chào hỏi rồi lại quay sang nhìn mình .Có lẽ họ ngạc nhiên khi thấy 1 con bé cứ tíu tít tươi cười khoác tay ba nó đi vào .
Có người vắt chân hút thuốc, có ông mặc áo măng-tô dài đi lại, có ông cứ xách cái vali đóng dấu VIP còn mắt thì nhìn đồng hồ, nhiều ông kiểu cách, bệ vệ cứ mở ra mở vào mấy cái điện thoại xịn,vài nhóm người lại tập trung vào các phòng khách nhỏ trò chuyện trong lúc chờ đợi...
Nhìn họ mình lại càng yêu và tự hào về ba hơn.Với chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng,ba có phong thái trẻ trung,giản dị và từ tốn của 1 vị tướng thanh liêm, yêu cái cách ba chỉ thích bấm bấm điện thoại rẻ tiền, yêu cách ba nhìn mình trìu mến, thơm con gái âu yếm trước đám đông mà không ngại, yêu cả những lời nói mộc mạc chân thành... trong mắt mình ba lúc nào cũng thật đẹp như thế đó.
Quan sát xung quanh, mình có cảm giác không khí rất giống trong những phim hoặc truyện trinh thám mà mình đã xem, có lẽ dạo này đọc nhiều truyện về điệp viên quá nên bị ảnh hưởng...
Hôm nay có cả phái đoàn Trung Quốc, họ cũng tập trung bên trong nhưng đứng trước Ủy Ban Đối Ngoại Quốc Hội ...và đang bàn tán hay nói chuyện gì đấy.
Có vẻ họ cũng sẽ ra HN tham dự lần họp này
Nhìn họ mình có cảm giác tò mò... sau đó là khó chịu và lo lo
Lúc đó mình chỉ ước chi mình thật giỏi tiếng Hoa để có thể hiểu được họ nói gì.
...Đứng rồi lại ngồi, rồi lại đi ra đi vào mấy phòng khách nói chuyện, uống trà... sau 1 lúc chán quá ba rủ mình lên cái cầu thang be bé nằm ở góc . Mình thì cứ nơm nớp lo, còn ba điềm nhiên như không,nắm tay mình đi theo .Lúc đó vừa cười vừa bảo ba, ba lớn rồi mà máu phiêu lưu vẫn còn nhiều ghê :P hehe
Trên đó là khu VIP dành cho dân business, 2 khu này thông nhau bởi 1 cái cầu thang nhưng khu dưới có vẻ vẫn là khu tách biệt nhất trong sân bay.
2 cha con đi lòng vòng, ba mua cho mình vài cây kem, chụp cho mình mấy tấm hình rồi hỏi mình có thích ngồi ăn uống thêm gì không... thấy mọi thứ ở đây đắt quá nên mình lắc đầu.
Ngắm nghía 1 hồi, gần đến giờ, 2 cha con đi xuống . Ba nhờ 1 chú hậu cần cho mình cùng về. Mình bảo với ba là rất muốn cùng ba ra HN đợt này, ba nói nếu chuẩn bị trước thì mình đã có thể đi cùng chuyến bay với ba... phải chi mình biết trước là có thể, tiếc thật đấy.
Ôm hôn ba, vẫy tay chào cho đến khi bóng người khuất dần sau cánh cửa...
------
Buổi trưa về nhà, sau đó đón xe bus lên công ty, ngồi đó ăn uống , 88 một hồi rồi chạy qua phòng thu
Lên đó, đi cafe vỉa hè nói đủ chuyện với anh Hải , sau đó way về studio mấy đứa ôm nhau chụp hình.Công nhận ông già Tony Việt cũng ham hố chụp hình, còn mình và lão Thạch dừa thì gặp lúc nào cũng đánh chém nhau :))
Tối chạy wa trường KHTN xem a iu hát mà k0 kịp :( nghe bảo " Về ăn cơm " anh iu hát hay lắm ... bỏ 1 bữa la hét cho đã, tiếc muốn chết :-s
văn nghệ văn gừng xong là cả đám đi uống trà sữa :D hehe
1 ngày trôi qua chỉ đơn giản như thế... vậy mà hạnh phúc.
Nhờ hôm nay mà mình đỡ buồn mấy chuyện nhảm nhí gần đây...
Iu mọi người :X
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét